TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 158

“Giống tập hồ sơ. Bìa các tông...”

“Lạy Jesus lạy đức Mẹ Đồng trinh,” Barnes nói. “Màu gì?”

Tôi nghĩ một lát.

“Màu vàng, chắc thế. Đúng rồi. Màu vàng.”

“Mike. Chuẩn bị đi.”

“Chờ một phút...” Tôi dợm đứng dậy, nhưng một trong mấy Carl đè vào vai
tôi nên tôi quyết định lại ngồi xuống. “Các ông định làm gì?”

Barnes đã quay lại với đống giấy tờ. Ông ta không nhìn tôi. “Ông sẽ đi
cùng với ông Lucas tới nơi làm việc của ông và chuyển hồ sơ đó cho ông
ấy. Ông hiểu chưa?”

“Nhưng vì cái quái gì tôi phải làm chuyện đó?” Tôi không biết những
người chủ phòng tranh nên nói giọng thế nào trong tình huống này nhưng
tôi đã chọn vẻ hờn dỗi. “Tôi tới đây để tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra với
một trong các nhân viên của tôi, chứ không phải để các ông xen vào những
thứ riêng tư của cô ấy.”

Có vẻ như ông ta vừa đột nhiên nhìn xuống và thấy mục cuối cùng trong
nhật trình của mình là “để người ta thấy tôi làm việc cần mẫn thế nào”, cho
dù Mike đã ra khỏi cửa và các Carl đã bắt đầu quay trở ra.

“Nghe đây, tay đồng dâm kia,” ông ta nói. Thực sự tôi nghĩ như thế là quá
đáng. Các Carl dừng lại theo bổn phận để ngưỡng mộ cái chất nam tính đó.
“Hai điểm. Một. Phải tới khi tận mắt nhìn thấy tập hồ sơ đó chúng tôi mới
biết nó là của riêng cô ta hay là của chúng tôi. Hai. Càng nghe theo lời tôi,
ông càng có cơ hội gặp lại con đĩ đồng bóng đó. Rõ chưa nào?”

Mike là một anh chàng tương đối tử tế. Khoảng gần ba mươi, dáng thể
thao, và rất sắc sảo. Tôi nhận thấy anh ta không thoải mái với những thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.