TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 160

Về cơ bản, chiếc xe không được trang bị để làm nhiệm vụ của nó - nó chỉ
có loại khóa thông thường ở cửa sau, cho nên tôi có thể bước ra ngoài ở bất
cứ chỗ đèn giao thông nào nếu muốn. Nhưng tôi đã không làm điều đó,
thậm chí còn chẳng muốn làm. Tôi không biết tại sao, nhưng đột nhiên cảm
thấy rất hứng thú.

“Đúng, quả là đặc biệt,” tôi nói. “Đó cũng là từ tôi sẽ dùng. Chà, không, đó
là từ anh đã dùng, nhưng anh không phiền nếu như tôi cũng dùng chứ?”

Tôi thực sự đang thích thú với bản thân mình. Chuyện này không thường
xuyên xảy ra.

Chúng tôi rẽ vào Piccadilly, rồi ngược phố Cork. Mike kéo tấm che nắng
thấp xuống, gài tấm danh thiếp của Glass ở đấy, và đọc to số nhà. Tôi thấy
hết sức nhẹ nhõm bởi vì anh ta đã không hỏi tôi về chuyện đó.

Chúng tôi đỗ bên ngoài căn nhà số bốn mươi tám, và Carl mở cửa xe bước
ra ngoài trước khi xe dừng hẳn. Anh ta giật mở cửa sau và nhìn ngược nhìn
xuôi trên phố trong khi tôi bước ra ngoài. Tôi thấy mình như một vị tổng
thống vậy.

“Số bốn mươi tám, đúng không?” Mike hỏi.

“Đúng,” tôi đáp.

Tôi nhấn chuông và ba chúng tôi đứng đợi. Một lúc sau,một người lùn lùn,
dáng vẻ nhanh nhẹn xuất hiện, bận rộn với những chốt và khóa trên cánh
cửa.

“Chúc buổi sáng tốt lành, thưa quý ông,” ông ta nói. Một giọng vọng ra từ
sâu bên trong.

“Chào buổi sáng, Vince. Cái chân thế nào rồi?” Tôi nói và bước vào phòng
tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.