TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 159

nặng đô này, vì thế mà tôi thích anh ta hơn.

Chúng tôi đi về hướng Nam xuống đường Park Lane trên một chiếc
Lincoln Ngoại giao màu xanh nhạt, được chọn từ ba mươi chiếc giống nhau
trong bãi đậu xe của đại sứ quán. Đối với tôi thì là điều hiển nhiên các nhà
ngoại giao sử dụng loại xe tên Ngoại giao, nhưng cũng có thể là người Mỹ
vốn thích các loại xe mang thông tin chỉ dẫn thế này. Theo tôi biết thì một
tay bán bảo hiểm người Mỹ bình thường sẽ lái một chiếc gọi là Chevrolet
Người Bán Bảo hiểm. Tôi cho rằng đó là điều không đáng phải bận tâm
trong cuộc đời một con người.

Tôi ngồi ở ghế sau, nghịch mấy cái gạt tàn, trong khi tay Carl mặc thường
phục ngồi bên cạnh Mike ở ghế trước. Tay Carl đó đeo tai nghe với sợi dây
khuất vào trong áo sơ mi. Có Chúa biết là nó dẫn đi đâu.

“Ông Barnes ấy quả là người tử tế,” sau cùng tôi nói.

Mike nhìn tôi qua gương chiếu hậu. Carl quay đầu khoảng ba phần và biểu
lộ sự tán thành bằng kích cỡ cái cổ của anh ta, đó là tất cả những gì anh ta
có thể làm được. Tôi muốn xin lỗi vì đã làm gián đoạn giờ tập tạ của anh ta.
“Tôi nghĩ là ông ấy giỏi trong cả công việc nữa. Ông Barnes ấy. Làm việc
hiệu quả thật.”

Mike liếc nhìn sang phía Carl, vẻ như đang hỏi có nên trả lời tôi không.

“Ông Barnes thực sự là một người đặc biệt,” anh ta nói.

Tôi nghĩ rằng có lẽ Mike ghét Barnes. Tôi khá chắc chắn rằng nếu phải làm
việc cho ông ta thì tôi cũng sẽ như thế. Nhưng Mike là người tử tế, đáng nể
trọng và chuyên nghiệp, người đang cố hết sức tỏ ra trung thành và tôi nghĩ
sẽ không công bằng chút nào nếu cứ cố ép anh ta phải thể hiện nhiều hơn
trong khi có mặt Carl. Bởi vậy tôi quay lại giết thì giờ với những chiếc cửa
sổ điều khiển điện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.