TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 145

“Tôi gì cơ?” Tôi hỏi.

“Anh có phải người tử tế không?”

Tôi nghĩ ông ta đã cười.

Tôi ở nguyên thế một lúc, nhìn ông ta, cố nghĩ ra điều gì để làm. Nếu tôi
dịch chuyển ông ta, có thể ông ta sẽ chết. Nhưng nếu không làm thế, ông ta
sẽ chết. Tôi thậm chí còn nghĩ phần nào tôi thực sự muốn ông ta chết, như
thế tôi có thể rảnh tay mà làm điều gì đó. Trả thù. Chạy thoát thân. Tức
giận.

Và rồi đột nhiên, gần như trước khi ý thức được mình làm gì, tôi bỏ tay ông
ta ra để nhặt khẩu Glock lên, di chuyển ngang qua phòng trong tư thế cúi
gập người thấp nhất có thể.

Bởi vì có ai đó đang cố xoay nắm đấm cửa.

Cái ghế giữ chắc được cho cánh cửa trong một hai lần đẩy đầutiên nhưng
rồi trượt ra khỏi tay nắm vì một cú đạp chân. Cánh cửa bật tung và một
người đàn ông đứng đó, cao lớn hơn so với tôi nhớ, đó là lý do tại sao tôi
mất vài tích tắc mới nhận ra rằng đó chính là Chải Chuốt và hắn đang chĩa
súng vào giữa phòng. Woolf dợm đứng dậy khỏi ghế, hoặc có lẽ chỉ là ông
ta ngã về phía trước, rồi một tiếng nổ dài, chói tai được nối đuôi bởi những
tiếng pằng pằng đanh gọn khi tôi nã sáu phát vào đầu và thân Chải Chuốt.
Hắn ngã ngửa xuống hành lang còn tôi nhào theo, bắn tiếp ba phát nữa vào
ngực hắn khi hắn ngã xuống. Tôi đá khẩu súng ra xa khỏi tay hắn và chĩa
khẩu Glock vào giữa đầu hắn. Vỏ đạn nằm lăn lóc trên nền hành lang.

Tôi quay vào phòng. Woolf đang ở cách chỗ tôi nhìn thấy ông ta lần cuối
gần hai mét, nằm ngửa trên một vũng máu đang đen đặc lại. Tôi không hiểu
tại sao thân thể ông ta có thể đi được xa thế, cho tới khi tôi nhìn xuống và
thấy vũ khí của Chải Chuốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.