TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 195

Mười Hai

Ngài chẳng thú gì sức ngựa, cũng không thích chân người.

SÁCH CẦU NGUYỆN 1662

“Ông đúng là một thằng khốn, ông Lang ạ. Một tay thực sự ra trò đấy, nếu
nói thế có chút ý nghĩa gì đối với ông.”

Barnes và tôi đang ngồi trên một chiếc Lincoln Ngoại giao khác - hoặc có
lẽ vẫn là chiếc cũ mà người ta đã làm sạch chỗ tàn thuốc kể từ lần trước tôi
ngồi - đậu dưới cầu Waterloo. Một tấm biển lớn sáng trưng quảng cáo
chương trình biểu diễn ở Nhà hát Quốc gia bên cạnh, chuyển thể từ phim
sitcom It Ain’t Half Hot, Mum do Sir Peter Hall đạo diễn. Đại loại thế.

Lần này O’Neal ngồi ghế sau, và Mike Lucas lại một lần nữa cầm lái. Tôi
ngạc nhiên sao anh ta không bị đút vào túi vải bạt trên một chuyến bay trở
về Washington, nhưng hẳn Barnes đã quyết định cho anh ta thêm một cơ
hội sau khi vụ phòng tranh ở đường Cork thất bại. Cũng không hẳn là lỗi
của anh ta, nhưng trong những vòng tròn rối rắm kiểu đó, có lỗi và đổ lỗi
chỉ liên quan tới nhau rất ít.

Một chiếc Ngoại giao nữa đỗ sau chúng tôi, với một số lượng Carl nào đó
bên trong. Có lẽ là cả một lô Carl. Tôi đã đưa khẩu Walther cho họ, bởi vì
họ có vẻ thèm nó quá rồi.

“Tôi nghĩ là tôi đã biết điều ông muốn nói, ông Barnes,” tôi lên tiếng, “và
tôi coi đó là một lời khen ngợi.”

“Tôi đếch quan tâm ông xem nó thế nào, ông Lang ạ. Đếch quan tâm.” Ông
ta dòm ra ngoài cửa kính. “Chúa ơi, rối tinh hết cả lên rồi.”

O’Neal hắng giọng và vặn mình trên ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.