TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 196

“Này ông Lang, điều ông Barnes muốn nói là ông đã tình cờ vướng vào
một vụ khá phức tạp đấy. Có nhiều điều về vụ này mà ông hoàn toàn không
biết gì, và ông, bằng hành động của mình, đã làm cho tình hình trở nên cực
kỳ khó khăn đối với chúng tôi.” O’Neal mạo hiểm một chút với từ “chúng
tôi”, nhưng Barnes không để ý. “Tôi nghĩ tôi có thể nói một cách thẳng
thắn...”, ông ta tiếp tục.

“Ôi, im mẹ nó đi,” tôi nói. O’Neal thoáng đỏ mặt. “Tôi chỉ quan tâm đến
một điều: sự an toàn của Sarah Woolf. Mọi thứ khác đều thừa.”

Barnes lại nhìn ra ngoài cửa.

“Về nhà thôi, Dick,” ông ta nói.

Không có động tĩnh gì, và O’Neal có vẻ bị tổn thương. Ông ta sẽ phải lên
giường ngủ mà không được ăn tối trong khi chưa làm gì sai cả.

“Tôi nghĩ tôi...”

“Tôi nói về nhà đi cơ mà,” Barnes nói. “Tôi sẽ gọi cho ông sau.”

Không ai cựa quậy cho tới khi Mike ngả người sang mởcửa cho O’Neal.
Trong hoàn cảnh này, ông ta phải đi.

“Tạm biệt, Dick,” tôi nói. “Thật là vinh hạnh vô cùng. Tôi hy vọng ông sẽ
nghĩ tốt về tôi khi thấy xác tôi được lôi từ dưới sông lên.”

O’Neal lôi cái cặp theo sau, đóng sầm cửa, rồi leo lên những bậc thang
Waterloo mà không hề nhìn lại.

“Ông Lang,” Barnes nói. “Cùng đi dạo nhé.” Trước khi tôi kịp trả lời, ông
ta đã ra khỏi xe và bước xuống bờ đê. Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Lucas
đang nhìn mình.

“Người này hay thật,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.