TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 198

ta ở đây, sôi sục căm giận với sự bất công họ dành cho ông ta, và đổ hết nỗi
căm giận đó lên đầu cái thành phố này.

Ông ta ngắt quãng dòng suy tưởng của tôi.

“Tôi nghe O’Neal nói rằng ông có một giả thiết nhỏ,” ông ta nói. “Một giả
thiết mà ông vẫn đang theo đuổi. Có phải thế không?”

“Hiển nhiên thế,” tôi nói.

“Nói qua cho tôi nghe, được chứ?”

Và thế là, chẳng có lý do cụ thể nào để đừng cả, tôi cứ thế lặp lại bài diễn
văn mà tôi đã nói với O’Neal ở Shala, thêm một tí chỗ này, bớt một tẹo chỗ
nọ. Barnes lắng nghe không chăm chú cho lắm, và khi tôi kết thúc, ông ta
thở dài. Một cái thở dài dằng dặc, mệt mỏi, ôi Chúa ơi, con phải làm gì với
cái thở dài kiểu này đây?

“Nói toạc móng heo ra,” tôi nói, không muốn người ta hiểu lầm chút nào về
cảm nhận của tôi, “tôi nghĩ ông là một kẻ nguy hiểm, thối tha, ăn tục nói
phét. Tôi có thể vui vẻ cho ông lên chầu trời ngay bây giờ nhưng tôi nghĩ
mình không nên làm cho tình cảnh của Sarah tồi tệ thêm nữa.” Kể cả thế thì
xem ra ông ta cũng chẳng bận tâm mấy.

“À há,” ông ta nói. “Còn chuyện ông vừa nói với tôi.”

“Chuyện đó thì sao?”

“Tất nhiên là ông đã ghi lại phải không? Đã sao một bản gửi cho luật sư,
cho nhà băng, cho mẹ ông, cho Nữ hoàng và họ chỉ được mở ra khi ông
chết. Tất cả những thứ rác rưởi này?”

“Tất nhiên. Ở đây chúng tôi cũng được xem truyền hình mà ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.