TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 203

vẫn cứ đi bởi vì tôi cho rằng họ sẽ không làm gì chừng nào chưa có tín hiệu
từ Barnes. Sau khi tôi đi thêm vài bước nữa, hẳn ông ta đã ra hiệu.

Tên Carl bên trái chồm ra giữ tay tôi, nhưng tôi thoát được dễ dàng, tôi vặn
tay hắn ấn mạnh xuống, buộc hắn phải nương người di chuyển theo. Tên
Carl thứ hai quặp cổ tôi khoảng một giây, cho tới khi tôi giẫm mạnh lên mu
bàn chân và thụi ngược vào háng hắn. Vòng siết của hắn lỏng ra, rồi tôi ở
giữa trong khi bọn họ vây quanh, và tôi đã muốn tẩn bọn họ một trận tới
nơi tới chốn, để cho họ không bao giờ, không bao giờ quên được tôi.

Nhưng rồi đột nhiên, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, họ lùi lại, vuốt
phẳng áo choàng, và tôi nhận ra rằng hẳn Barnes đã nói gì đó mà tôi không
nghe thấy. Ông ta bước lên giữa hai Carl, tiến tới rất gần tôi.

“Chúng tôi nghĩ thế này, ông Lang ạ,” ông ta nói. “Ông thì phá bĩnh chúng
tôi. Ông không thích tôi chút nào và tôi thấy thực sự đau lòng. Nhưng đó
không phải là vấn đề chính.”

Ông ta lắc bao thuốc, lấy cho mình một điếu nhưng không mời tôi.

“Nếu ông muốn gây rắc rối cho chúng tôi, Lang,” ông ta nói, nhẹ nhàng thở
khói qua mũi, “tốt nhất ông nên biết cái giá phải trả sẽ là gì.”

Ông ta hướng mắt ra phía sau tôi và gật đầu với một ai đó. “Giết người,”
ông ta nói.

Rồi ông ta cười chế nhạo tôi.

Xin chào, tôi nghĩ. Hay ho đây.

Chúng tôi lái xe trên đường M4 khoảng một tiếng, rồi dừng lại đâu đó gần
Reading, chắc vậy. Tôi cũng muốn kể chính xác số giao lộ và ngã rẽ mà
chúng tôi đã đi, nhưng bởi vì hầu như suốt hành trình tôi nằm trên sàn của
chiếc Ngoại giao, mặt bị úp xuống thảm nên dòng dữ liệu chảy vào bị chặn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.