TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 204

đôi chút. Cái thảm màu xanh thẳm, có mùi chanh, nếu như thông tin đó là
hữu ích.

Xe chạy chậm lại khoảng mười lăm phút cuối, nhưng có thể là do đường
đông, do sương mù, hay do có hươu cao cổ ở trên đường, tôi chỉ đoán vậy.

Rồi chúng tôi tới một con đường rải sỏi, và tôi tự nhủ, chẳng còn lâu nữa
đâu. Tỉ như nếu anh có cào hết sỏi trên các con đường của nước Anh thì
chắc cũng chỉ đủ để đầy một ba lô. Tôi nghĩ rằng kể từ giờ mình có thể
được thả ra ngoài bất cứ lúc nào, trong tầm vọng của âm thanh đường cao
tốc.

Nhưng đó không phải một chuyến xe thông thường.

Chiếc xe cứ đi mãi, đi mãi. Rồi lại đi mãi, đi mãi. Và, khi tôi nghĩ chúng tôi
đang ở một góc cua và sẽ tấp vào lề đường, nó vẫn cứ đi, đi mãi.

Cuối cùng, chúng tôi cũng dừng lại.

Sau đó chúng tôi lại bắt đầu, và đi mãi đi mãi.

Tôi bắt đầu nghĩ có thể đó không phải là một chuyến xe nữa; có thể chỉ là
chiếc Lincoln Ngoại giao đã được thiết kế, với trình độ kỹ thuật sản xuất
chính xác tuyệt vời, để cho nó rã ra thành từng miếng nhỏ ngay khi vượt
quá hạn bảo hành cây số; có lẽ âm thanh mà tôi đang nghe thấy bây giờ, cái
âm thanh sắc gọn nảy trên vành bánh, là tiếng những mẩu khung xe.

Và rồi, cuối cùng, chúng tôi dừng lại. Tôi biết lần này thì chúng tôi đã dừng
lại hẳn, bởi vì cái giày cỡ mười hai đè trên gáy tôi giờ đây đã có đủ động
lực để dịch ra khỏi đó mà bước ra ngoài xe. Tôi ngóc đầu dậy, ngó qua cánh
cửa mở.

Đây là một ngôi nhà lớn. Một ngôi nhà rất lớn. Tất nhiên là ở cuối một
chặng đường như thế thì chẳng thể nào có kiểu hai trên hai dưới được;
nhưng dẫu thế đây vẫn là một ngôi nhà lớn. Khoảng cuối thế kỷ mười chín,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.