TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 202

quán rượu, ngã cửa sổ, ai mà biết được những thứ quái quỷ nào? Hai triệu
người Mỹ sẽ chết năm nay. Thế thì hãy bảo tôi nghe: ông sẽ rớt nước mắt
cho từng này người chứ?”

“Không hề.”

“Tại cái mẹ gì lại không? Có gì khác nhau đâu? Chết là chết, Lang ạ.”

“Cái khác nhau là tôi không liên quan gì tới cái chết của bọn họ,” tôi nói.

“Ông đã từng là lính, lạy Chúa!” Chúng tôi hiện giờ đang mặt đối mặt, ông
ta la to đến độ có thể làm người ta phải bật dậy khỏi giường. “Ông được
huấn luyện để giết người vì quyền lợi của đồng bào ông. Đó không phải là
sự thật sao?” Tôi định trả lời, nhưng ông ta không muốn nghe. “Đúng
không nào?” Hơi thở của ông ta bốc mùi ngọt ngào một cách kỳ lạ.

“Đó là một thứ triết lý tồi, lỗi thời rồi. Thật sự thế. Ý tôi là hãy đọc sách đi,
vì Chúa.”

“Những người dân chủ không đọc sách, Lang ạ. Họ không đọc sách. Họ
không quan tâm cái quái gì liên quan đến triết lý cả. Tất cả những gì người
ta quan tâm, tất cả những gì họ muốn ở chính phủ của mình là mức lương
ngày càng cao và cao hơn nữa. Năm này qua năm khác, họ muốn mức
lương đó phải tăng lên. Nếu nó dừng lại, họ sẽ kiếm cho mình một chính
phủ mới. Đó là điều người ta muốn. Họ chỉ cần có thế. Dân chủ là thế đó,
ông bạn của tôi ạ.”

Tôi hít một hơi thật sâu. Thực tế là vài hơi liền thật sâu, bởi vì điều mà giờ
đây tôi muốn làm với Russell Barnes có thể dẫn tới hậu quả là tôi sẽ không
thở được trong một thời gian.

Ông ta vẫn đang nhìn tôi, thử phản ứng của tôi và tìm vài điểm yếu. Bởi thế
tôi quay người bước đi. Hai gã Carl bước lại phía tôi, từ hai phía, nhưng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.