TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 206

Mười Ba

Đàn ông ngoài bốn mươi đều là bọn vô lại.

GEORGE BERNARD SHAW

Tôi được dẫn vào một căn phòng. Một căn phòng màu đỏ. Giấy dán tường
đỏ, rèm cửa đỏ, thảm đỏ. Họ nói đấy là phòng ngồi chơi, nhưng tôi không
hiểu sao họ lại quyết định giới hạn mục đích cho nó chỉ là để ngồi. Hiển
nhiên, ngồi là một trong những việc anh có thể làm trong căn phòng cỡ này;
nhưng anh còn có thể làm sân khấu nhạc kịch, tổ chức đua xe đạp và chơi
một ván ném đĩa nhựa ra trò, tất cả các trò đó cùng một lúc, mà không phải
di chuyển bất cứ thứ đồ nào.

Trời có thể mưa trong căn phòng rộng thế này.

Tôi dừng ở cửa một lúc, ngắm những bức họa, những cái đế gạt tàn thuốc,
những thứ kiểu như thế, rồi thấy chán, tôi liền đi về phía chiếc lò sưởi ở đầu
đằng kia. Đi được nửa chừng, tôi phải dừng lại ngồi xuống, bởi vì tôi không
còn trẻ như ngày xưa nữa, và khi tôi làm thế một cánh cửa đôi nữa mở ra,
có tiếng thì thầm giữa một Carl và một người dáng quản gia mặc quần kẻ
sọc màu xám, áo khoác đen.

Cả hai thi thoảng liếc về phía tôi, rồi Carl gật đầu và rời khỏi phòng.

Gã quản gia bắt đầu quay về phía tôi, một cách khá là suồng sã, tôi nghĩ
thế, rồi gọi to ở khoảng cách hai trăm mét: “Ông muốn uống gì đó không,
ông Lang?”

Tôi không cần nghĩ lâu lắm. “Cho tôi Scotch,” tôi hét lại.

Cho mà biết nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.