TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 207

Ở khoảng một trăm mét, ông ta dừng lại ở một cái bàn và mở chiếc hộp bạc
nhỏ, rút ra một điếu thuốc mà không thèm nhìn xem bên trong còn điếu nào
không. Ông ta châm lửa, và tiếp tục đi tới.

Khi ông ta tới gần hơn, tôi thấy ông ta khoảng chừng năm mươi, trông điển
trai theo kiểu người hay ở trong nhà, và khuôn mặt có một thứ ánh sáng kỳ
lạ. Ánh sáng phản chiếu từ những bóng đèn tường và đèn chùm nhảy múa
trên trán ông ta, bởi thế ông ta gần như sáng lấp lánh khi di chuyển. Dù sao
tôi biết đó không phải là mồ hôi, hay dầu, đó chỉ là ánh sáng.

Khi gần lại thêm mười mét nữa, ông ta mỉm cười với tôi, rồi chìa một tay
ra, và cứ giữ nguyên như thế khi bước tới để rồi, trước khi kịp nhận ra, tôi
đã đứng yên và sẵn sàng đón nhận ông ta như một người bạn cũ.

Cái nắm tay của ông ta ấm và khô ráo. Ông ta nắm lấy khuỷu tay tôi dẫn lại
ghế Sofa, ngồi xuống sát tôi tới mức đầu gối chúng tôi gần chạm vào nhau.
Nếu ông ta luôn ngồi gần khách khứa như thế này thì tôi phải nói rằng tiền
ông ta đầu tư cho căn phòng thật là uổng.

“Giết người,” ông ta nói.

Lặng yên một lúc. Tôi chắc rằng anh hiểu tại sao.

“Xin lỗi ông nói gì?” Tôi hỏi.

“Naimh Murdah,” ông ta nói, rồi nhìn một cách kiên nhẫn trong khi tôi sắp
xếp lại cách đánh vần của nó trong đầu. “Một vinh hạnh lớn. Vinh hạnh
lớn.”

Tiếng nói của ông ta nhẹ nhàng, giọng điệu nghe có giáo dục. Tôi có cảm
giác rằng ông ta cũng nói tốt cả tá ngôn ngữ khác. Ông ta gẩy tàn thuốc một
cách lơ đãng về phía cái gạt tàn, rồi nghiêng người về phía tôi.

“Russell đã nói với tôi rất nhiều về ông. Và tôi phải nói rằng, tôi rất mừng
cho ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.