TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 208

Ngồi gần thế này, tôi nhận ra hai điều về ông Murdah: ông ta không phải là
quản gia; và cái ánh sáng trên mặt ông ta chính là tiền.

Không phải nó được tạo nên bởi tiền, hoặc được mua bằng tiền. Đơn giản
nó là tiền. Tiền mà ông ta đã ăn, đã mặc, đã lái, đã thở, với khối lượng như
thế và trong một khoảng thời gian dài như vậy đã bắt đầu tiết ra từ các lỗ
chân lông trên da ông ta. Anh có thể nghĩ rằng không thể, nhưng thực sự là
tiền đã làm ông ta đẹp đẽ.

Ông ta đang cười.

“Thực sự là rất mừng, đúng vậy. Ông biết không, Russell là một người tốt
bụng. Thực sự rất tốt bụng. Nhưng đôi khi tôi nghĩ điều đó làm ông ta dễ bị
nản chí. Có thể nói là ông ta có khuynh hướng trở nên kiêu ngạo. Và ông,
ông Lang, tôi có cảm giác ông bổ sung tốt cho một người như thế.”

Đôi mắt sẫm màu. Cực kỳ sẫm màu. Với những đường viền sậm ở mí mắt,
hẳn phải do trang điểm, nhưng không phải thế.

“Ông, tôi nghĩ,” Murdah nói, vẫn tươi cười rạng rỡ, “ông làm nản lòng
nhiều người. Tôi nghĩ có lẽ đó là lý do tại sao Thượng đế đưa ông đến với
chúng tôi, ông Lang. Phải thế không?”

Tôi bèn phá lên cười. Chả biết bởi cái chết tiệt gì, vì ông ta chưa nói gì
buồn cười cả. Nhưng tôi đã thế đấy, cười như một thằng say ngớ ngẩn.

Một cánh cửa mở ra đâu đó, rồi đột nhiên một khay đựng whisky đã ở giữa
chúng tôi, một người hầu gái mặc đồ đen mang nó ra. Chúng tôi mỗi người
lấy một cốc, và người hầu gái đợi trong khi Murdah rót ngập soda còn tôi
chỉ cho một chút thôi. Cô ta bước ra mà chẳng mỉm cười hay gật đầu.
Chẳng hề thốt ra bất cứ âm thanh nào.

Làm một ngụm lớn Scotch, tôi thấy chếnh choáng gần như ngay trước khi
nuốt hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.