TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 210

Chúng tôi đang du hành một chuyến vòng quanh căn phòng. Duỗi chân
cẳng, hít thở, tiêu hóa một phần bữa ăn đồ sộ mà phần nhiều còn chưa động
dao nĩa tới. Để hoàn thiện bức tranh, đúng ra chúng tôi cần một cặp chó đi
lòng vòng quanh chân và một cánh cổng để dựa vào. Chúng tôi không có
những thứ đó, bởi vậy tôi thử thay thế chúng bằng đồ đạc.

“Đó là hàng Boulle,” Murdah nói, chỉ vào cái tủ gỗ lớn dưới khuỷu tay tôi.
Tôi gật đầu, cùng cái kiểu gật đầu khi người ta nói cho tôi nghe tên của
những loài thực vật, và lịch sự nghiêng đầu về phía những khảm đồng rối
rắm trên đó.

“Họ lấy một tấm gỗ mặt và một tấm đồng, dính chúng vào nhau, rồi khắc
những hoa văn ngay trên đó. Cái đó,” ông ta chỉ về một cái tủ có vẻ cùng
bộ, “là một contre Boulle. Ông thấy không? Hoàn toàn tương phản. Không
có gì thừa thãi cả.”

Tôi gật đầu ra chiều ngẫm ngợi, và ngó đi ngó lại hai món đó, cố tưởng
tượng xem mình cần có bao nhiêu cái xe máy trước khi quyết định dùng
tiền vào những món như thế này.

Murdah dường như đã đi lại đủ, bèn quay lại ghế sofa. Cách ông ta di
chuyển như nói lên rằng chiếc hộp khôi hài đã gần như trống không.

“Hai hình ảnh đối lập của cùng một vật, ông Lang ạ,” ông ta nói, lấy thêm
một điếu thuốc nữa. “Ông có thể nói, nếu ông muốn, rằng những cái tủ đó
giống y những vấn đề nhỏ của chúng ta.”

“Vâng, tôi có thể.” Tôi chờ đợi, nhưng ông ta chưa sẵn sàng diễn giải. “Tất
nhiên, tôi muốn biết sơ qua ông đang nói về điều gì trước.”

Ông ta quay lại phía tôi. Ánh sáng trên mặt vẫn còn đó, và cái vẻ điển trai
của người quen ở trong nhà cũng vậy. Nhưng sự gần gũi thân mật giờ đã lụi
mất, có thổi phù phù vào lò cũng không làm ai ấm cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.