TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 212

cực hay.” Ông ta bắt đầu hơi thiếu nghiêm chỉnh với tôi, tôi nghĩ thế - và
làm ra vẻ thật tâm chán ghét những thứ máy móc dầu mỡ thô lậu đã đem lại
cho ông ta căn nhà này, và theo như tôi hiểu, còn hàng tá thứ khác như thế
này nữa - bởi thế tôi quyết định thử nói toạc mọi thứ ra, với tư cách một
con người bình thường.

“Chắc chắn rồi,” tôi nói. “Loại mà ông đang bán có thể phá hủy một ngôi
làng bình thường trong vòng chưa đến một phút, cùng với tất cả cư dân ở
đấy, rõ là thế.”

Ông ta nhắm mắt lại trong một giây, như thể mỗi suy nghĩ về điều đó làm
ông ta đau đớn, mà có lẽ thế thật. Nếu thế thì nó cũng không lâu cho lắm.

“Như tôi đã nói, ông Lang, tôi không nghĩ tôi phải phán xét bản thân mình
trước ông. Tôi không quan tâm tới việc món hàng được ứng dụng vào việc
gì. Mối quan tâm của tôi, vì các bạn bè của tôi, và cũng vì tôi nữa, là món
hàng tới được tay khách hàng.” Ông ta chắp hai tay vào nhau và chờ đợi.
Như thể mọi thứ bây giờ là vấn đề của tôi.

“Thế thì quảng cáo đi,” tôi nói, sau một lúc. “Mặt sau của tờ Đồ dùng của
Phụ nữ
ấy.”

“Hừm,” ông ta nói. Như thể tôi là một thằng ngớ ngẩn. “Ông không phải là
một thương gia, ông Lang ạ.”

Tôi nhún vai.

“Còn tôi là thương gia, ông biết đấy,” ông ta tiếp tục. “Nên tôi nghĩ ông
phải tin tôi để biết về thị trường của chính tôi.” Một ý nghĩ dường như vừa
lóe lên trong ông ta. “Dù sao, tôi cũng chẳng nên mạo muội khuyên ông
cách tốt nhất để...” Và rồi ông ta nhận ra rằng ông ta tắc tị, bởi vì chẳng có
gì trong hồ sơ của tôi chỉ ra rằng tôi biết cách tốt nhất để làm bất cứ chuyện
gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.