TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 214

“À há,” tôi nói.

Lại im bặt. Mùi cá rán nồng hơn bao giờ hết.

“Tôi có thể nói gì trong chuyện này không?” Tôi rền rĩ. Cổ họng tôi, vì một
lý do nào đó, đang gây phiền phức cho tôi. “Ý tôi là, nếu như tôi định nói,
ví dụ như, tiên sư bố ông và họ hàng hang hốc nhà ông, thì đại khái chuyện
gì có thể xảy đến, với bảng giá của ngày hôm nay?”

Lần này tới lượt Murdah giở bài liếc-nhìn-đồng-hồ. Có vẻ như ông ta đột
nhiên trở nên buồn chán, chẳng muốn cười một chút nào nữa.

“Điều đó, ông Lang ạ, tôi nghĩ không phải là một lựa chọnmà ông phải phí
thời gian để tâm làm gì.”

Cảm thấy có luồng gió mát hơn sau gáy, tôi quay người lại thì thấy Barnes
và Lucas đang đứng cạnh cửa. Barnes nhìn có vẻ thoải mái, Lucas thì
không. Murdah gật đầu, và hai anh chàng người Mỹ tiến lên, đứng hai bên
ghế cạnh ông ta. Đối mặt với tôi. Murdah chìa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên,
trước mặt Lucas, mà không nhìn vào anh ta.

Lucas lật nắp túi áo khoác lấy ra một khẩu tự động. Một khẩu Steyr, tôi
nghĩ. 9 ly. Điều đó chẳng thành vấn đề. Anh ta nhẹ nhàng đặt khẩu súng
vào tay Murdah, rồi quay về phía tôi, hai mắt mở to để biểu thị một ý gì mà
tôi không tài nào suy luận được.

“Ông Lang,” Murdah nói, “có sự an nguy của hai người mà ông phải quan
tâm tới. Của bản thân ông, tất nhiên rồi, và của cô Woolf. Tôi không biết
cái gì có thể đặt cao hơn sự an nguy của ông, nhưng tôi nghĩ nếu ông đặt sự
an nguy của cô ấy lên trên thì đó chỉ có thể là chuyện yêu đương. Và tôi
muốn ông cân nhắc sự an nguy của cô ấy thật kỹ lưỡng.” Ông ta đột nhiên
tươi cười, như thể những gì tồi tệ nhất đã qua đi. “Nhưng, tất nhiên, tôi
không mong chờ ông làm điều đó mà không có một lý do chính đáng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.