TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 215

Vừa nói ông ta vừa kéo kim hỏa lên, và nhướng cằm về phía tôi, khẩu súng
lỏng lẻo trong tay ông ta. Mồ hôi túa ra từ hai lòng bàn tay và cổ họng tôi
cứng đờ. Tôi chờ đợi. Bởi vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm.

Murdah dò xét tôi một lúc. Rồi ông ta với tay ra, ấn họng súng vào bên cổ
của Lucas, bắn hai phát.

Chuyện đó xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, quá vô lý, cho nên trong một
phần mười giây tôi đã muốn phá lên cười. Có ba người đang đứng đó, rồi
có tiếng pằng pằng, và rồi chỉ còn hai. Thực sự nực cười.

Tôi nhận ra rằng mình đã tè ra quần. Không nhiều. Nhưng đủ.

Tôi chớp mắt một cái, và nhìn thấy Murdah đã đưa khẩu súng lại cho
Barnes, anh ta đang ra dấu về phía cánh cửa sau lưng tôi.

“Tại sao ông ta làm thế? Tại sao lại có người làm điều tồi tệ như thế?”

Có lẽ đó là giọng tôi, nhưng không phải. Đó là giọng Murdah. Mềm mỏng
và bình tĩnh, hoàn toàn kiểm soát. “Đó là một điều tồi tệ, ông Lang ạ,” ông
ta nói. “Tồi tệ. Tồi tệ, bởi vì nó không có nguyên cớ. Mà chúng ta thì luôn
luôn muốn tìm nguyên nhân của một cái chết. Ông đồng ý không?”

Tôi ngước nhìn khuôn mặt ông ta, nhưng không thể tập trung vào nó. Nó
tới rồi đi, giống như giọng nói của ông ta, vừa như ở ngay bên tai tôi, vừa
như ở xa hàng dặm.

“Chà, hãy nói với nhau rằng mặc dù anh ta chẳng có lý do gì phải chết, tôi
vẫn có một lý do để giết anh ta. Như thế tốt hơn, tôi nghĩ thế. Tôi giết anh
ta, ông Lang ạ, để chỉ cho ông thấy một điều, và chỉ một điều thôi.” Ông ta
ngừng lại. “Để chỉ cho ông thấy rằng tôi có thể làm thế.”

Ông ta nhìn xuống xác Lucas, và tôi nhìn theo ánh mắt ông ta. Đó là phía bị
bắn. Nòng súng quá gần với thịt cho nên khí thoát ra theo viên đạn vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.