TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 216

trong , làm chỗ bị bắn phồng đen trông thật kinh khủng. Tôi không thể nhìn
vào đó lâu được.

“Ông có hiểu điều tôi đang nói không?”

Ông ta nghiêng người ra phía trước, đầu ngả về một bên. “Người này,”
Murdah nói, “là một nhà ngoại giao chínhthức của Mỹ, một nhân viên Bộ
Ngoại giao Mỹ. Tôi chắc là anh ta có nhiều bạn bè, một người vợ, có lẽ
thậm chí có vài đứa con. V ì lẽ đó mà không thể cho một người như anh ta
biến mất, đơn giản là biến mất hay sao? Tan biến?”

Những người đàn ông đang lom khom trước mặt tôi, áo khoác sột soạt
trong khi họ ra sức lôi xác Lucas đi. Tôi ép mình phải lắng nghe Murdah.

“Tôi muốn ông nhìn thấy sự thật, ông Lang. Và sự thật là nếu tôi muốn anh
ta biến mất thì sẽ là như thế. Tôi bắn chết một người ở đây, ngay trong nhà
tôi, để máu anh ta chảy ra tấm thảm của tôi, bởi vì đó là điều tôi muốn. Và
không ai ngăn được tôi. Không cảnh sát, không mật vụ, không bạn hữu nào
của ông Lucas. Và hiển nhiên không phải ông. Ông nghe tôi đấy chứ?”

Tôi lại ngẩng lên nhìn ông ta lần nữa, và thấy mặt ông ta rõ hơn.

Đôi mắt sẫm màu. Ánh sáng trên khuôn mặt. Ông ta vuốt thẳng chiếc cà
vạt.

“Ông Lang,” ông ta nói, “thế tôi đã cho ông lý do để nghĩ về sự an toàn của
cô Woolf hay chưa?”

Tôi gật đầu.

Họ lái xe chở tôi quay lại Luân Đôn, ấn tôi xuống thảm chiếc Ngoại giao,
và quẳng tôi ra một chỗ phía Nam con sông. Tôi qua cầu Waterloo và đi
dọc phố Strand, thi thoảng dừng lại đâu đó chẳng vì lý do gì, đôi khi thả xu
vào tay mấy người ăn xin mười- tám-tuổi, và mong muốn cái thực tế này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.