TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 217

trở thành một giấc mơ, nhiều hơn bất cứ lúc nào tôi đã từng mong muốn
một giấc mơ trở thành hiện thực.

Mike Lucas đã bảo tôi phải cẩn thận. Anh ta đã nhận lấy nguy hiểm để nhắc
tôi phải cẩn thận. Tôi không hề quen người đàn ông đó, cũng không yêu
cầu anh ta phải nhận lấy nguy hiểm thay tôi, nhưng dù sao anh ta cũng đã
làm điều đó bởi vì anh ta là người tử tế và không thích những nơi công việc
bắt anh ta phải tới, và cũng không muốn tôi bị đưa tới đó.

Pằng pằng.

Không quay trở lại. Trái đất không ngừng quay.

Tôi thấy thương bản thân, thương Mike Lucas, thương cả những người
hành khất nữa, nhưng tôi thực sự thương hại bản thân mình, và điều đó phải
dừng lại. Tôi bắt đầu bước về nhà.

Tôi chẳng còn lý do nào để lo lắng khi trở về căn hộ của mình nữa, kể từ
khi tất cả những người tôi phải để ý gắt gao suốt tuần qua giờ đây đã lồ lộ
ngay trước mặt. Ngủ trên giường của chính mình giờ đây là cách duy nhất
để tôi thoát khỏi những chuyện này. Bởi vậy tôi sải bước nhanh tới
Bayswater, và trong khi bước tôi cố nhìn vào khía cạnh đáng cười của vấn
đề.

Thật không dễ dàng, và tôi không chắc mình đã làm điều đó một cách đúng
đắn, nhưng đó là điều tôi muốn làm khi mọi việc không được tốt. Bởi vì nói
mọi việc không được tốt thì có nghĩa lý gì? So sánh với cái gì đây? Anh có
thể nói: so sánh với sự việc diễn ra một vài giờ trước đó, hoặc vài năm
trước đó. Nhưng đó không phải mấu chốt. Nếu như hai chiếc xe ô tô cùng
phóng nhanh tới một bức tường gạch mà không phanh, và một chiếc húc
vào tường trong một khoảnh khắc trước chiếc kia, anh không thể thêm
khoảnh khắc đó vào để nói chiếc xe thứ hai tốt hơn rất nhiều so với chiếc
thứ nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.