TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 213

“Để lái xe máy chăng?” Tôi đỡ lời, với vẻ bợ đỡ. Ông ta mỉm cười.

“Như ông nói.” Ông ta lại ngồi xuống ghế. Lần này xa hơn. “Sản phẩm mà
tôi đang buôn bán đòi hỏi cách tiếp cận phức tạp hơn, tôi nghĩ thế, so với
trên những trang tạp chí Đồ dùng của Phụ nữ. Nếu ông sản xuất bẫy chuột,
thì như ông nói, ông quảng cáo nó như một loại bẫy chuột mới. Mặt khác,”
ông ta đưa tay kia ra, để cho tôi xem cái tay kia trông thế nào, “nếu ông
đang cố bán bẫy rắn, thì điều đầu tiên ông phải làm là giải thích tại sao rắn
lại là thứ xấu xa. Tại sao chúng phải bị đánh bẫy. Ôngvẫn nghe tôi đấy chứ?
Rồi, lâu, rất lâu sau đó, ông tới mang theo sản phẩm của mình. Ông thấy
thế có lý chứ?” Ông ta mỉm cười nhẫn nại.

“Vì thế,” tôi nói, “ông sắp tài trợ cho một hoạt động khủng bố, và để cho
cái đồ chơi nhỏ của ông làm công việc của nó trên bản tin chín giờ. Tôi biết
tất cả những chuyện này. Rusty biết rằng tôi biết những chuyện này.” Tôi
liếc đồng hồ đeo tay, cố làm như thể sắp có cuộc hẹn với một tay buôn vũ
khí khác trong vòng mười phút nữa. Nhưng Murdah không phải loại người
để người ta có thể giục nhanh lên hay chậm lại.

“Điều đó, về cơ bản, chính xác là những gì tôi định làm,”ông ta nói.

“Và chính xác, vị trí của tôi trong chuyện này là ở chỗ nào? Ý tôi là, đó là
những thứ ông nói với tôi, thế tôi phải làm gì với những thông tin đó đây?
Ghi vào trong nhật ký của tôi à? Sáng tác một bài hát về nó? Hay là sao?”

Murdah nhìn tôi một lúc, rồi hít vào một hơi sâu và thở ra nhẹ nhàng, cẩn
trọng qua mũi, như thể ông ta đang học thở.

“Ông, ông Lang ạ, ông sẽ thực hiện vụ khủng bố này cho chúng tôi.”

Im lặng. Im lặng một lúc lâu. Chóng mặt vì bề ngang. Những bức tường
của căn phòng rộng lớn này như châu đầu vào trong, rồi lại tỏa ra, làm cho
tôi cảm thấy mình nhỏ bé hơn, yếu đuối chưa từng thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.