TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 211

“Tôi đang nói về, ông Lang ạ, về Nghiên cứu Sau Đại học, hiển nhiên rồi.”
Ông ta có vẻ ngạc nhiên.

“Tất nhiên,” tôi nói.

“Tôi có liên quan với một nhóm người nhất định,” Murdah nói.

Ông ta đang đứng trước mặt tôi, hai cánh tay dang rộng theo cử chỉ chào-
mừng-đến-với-viễn-cảnh-của-tôi mà các chính trị gia ngày nay thường
dùng, trong khi tôi uể oải ngồi trên sofa. Mặt khác, đã có chút gì đó thay
đổi, nếu không thì hẳn phải có ai đó đang rán cá ở đâu đây. Thứ mùi đó
không thuộc về căn phòng này.

“Những người này,” ông ta tiếp tục, “trong nhiều trường hợp, là bạn bè của
tôi. Những người tôi đã có mối quan hệ công việc trong nhiều, nhiều năm.
Họ là những người tin tưởng tôi, họ dựa vào tôi. Ông có hiểu không?”

Tất nhiên, ông ta không hỏi tôi có hiểu mối quan hệ cụ thể đó hay không.
Ông ta chỉ muốn biết những từ kiểu như Tin tưởng, Đáng tin còn có ý nghĩa
ở nơi tôi sống không thôi. Tôi gật đầu để nói rằng có, tôi có thể đánh vần
những từ đó lúc khẩn cấp.

“Như một cử chỉ bạn hữu đối với những người đó, tôi tự nhận về mình một
số nguy hiểm. Điều này là khá hãn hữu với tôi.” Điều đó, tôi nghĩ, là một
trò đùa, bởi vậy tôi mỉm cười, thấy vậy ông ta có vẻ hài lòng. “Với tư cách
cá nhân, tôi đã đứng ra bảo lãnh cho một thương vụ với một số lượng hàng
hóa.” Ông ta ngừng nói mà nhìn tôi, muốn thấy phản ứng nào đó. “Tôi nghĩ
có lẽ ông đã quen thuộc với bản chất của loại hàng hóa đó?”

“Trực thăng,” tôi nói. Có vẻ tới đoạn này rồi thì giả ngô nghê không có ích
lợi gì.

“Trực thăng, chính xác,” Murdah nói. “Phải nói với ông rằng bản thân tôi
không thích thứ đó, nhưng tôi nghe người ta nói rằng nó có vài chức năng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.