TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 209

“Ông là lái buôn vũ khí,” tôi nói.

Không biết chắc mình chờ đợi phản ứng như thế nào, nhưng tôi đã chờ một
điều gì đó. Tôi nghĩ ông ta sẽ ngần ngại, hoặc đỏ mặt, hoặc nổi giận, hoặc
cho người bắn chết tôi, bất cứ điều gì trong số những điều kể trên, nhưng
chẳng có gì cả. Thậm chí cũng chẳng có một chút ngập ngừng. Ông ta cứ
tiếp tục như thể đã biết trước những điều tôi sắp nói cả vài năm rồi.

“Đúng thế đấy, ông Lang ạ. Đó là tội lỗi của tôi.”

Chà, tôi nghĩ. Thế mới đáng yêu làm sao. Tôi là đầu nậu vũ khí và đó là tội
lỗi của tôi. Nó giàu có, như chính ông ta vậy.

Ông ta cụp mắt xuống với một vẻ khiêm nhường.

“Đúng thế, tôi mua bán vũ khí,” ông ta nói. “Phải nói rằng khá thành công,
tôi nghĩ vậy. Tất nhiên, ông cũng như nhiều đồng bào của ông, không đồng
tình với tôi, và đó là một trong những hình phạt đối với nghề nghiệp của
tôi. Điều mà tôi phải chịu đựng, nếu tôi có thể.”

Tôi tưởng ông ta đang lấy tôi ra làm trò cười, nhưng có vẻ không phải thế.
Có vẻ như sự không đồng tình của tôi làm ông ta cảm thấy buồn phiền.

“Tôi đã xem xét lại cuộc đời và cách ứng xử của mình, với sự giúp đỡ của
rất nhiều người bạn là những người có tín ngưỡng. Và tôi tin tôi có thể trả
lời với Thượng đế. Trên thực tế - nếu tôi có thể đoán trước được những câu
hỏi của ông - tôi tin rằng tôi chỉ có thể trả lời với Thượng đế. Nên ông có
phiền không nếu chúng ta dời gót một chút?” Ông ta lại cười. Ấm áp, hối
lỗi một cách duyên dáng. Ông ta ứng phó với tôi như thể vẫn thường xuyên
phải ứng phó với những người như tôi - như thể ông ta là một tài tử điện
ảnh lịch lãm, và tôi hỏi xin chữ ký của ông ta vào một thời điểm trái khoáy
vậy.

“Đồ đạc đẹp lắm,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.