TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 220

Chúng tôi ngồi trong bếp, không nói nhiều lắm, chỉ uống trà và hút thuốc.
Tâm trí Ronnie đang để ở đâu đó, và với trình độ đoán a ma tơ, tôi có thể
nói rằng trước đó cô đã khóc suốt. Hoặc thế, hoặc là cô đã cố tạo hiệu ứng
nghệ thuật nham nhở bằng thuốc chuốt mi. Tôi mời cô uống một chút
Scotch nhưng cô không hứng thú, bởi vậy tôi uống một mình cho đến khi
trong chai còn bốn giọt cuối cùng và cố giữ chúng ở đó. Tôi gắng tập trung
vào cô, để tống Lucas, Barnes và Murdah ra khỏi đầu, bởi vì cô đang đau
khổ và đang ở trong căn phòng này. Những người kia thì không.

“Thomas, tôi hỏi anh điều này được không?”

“Tất nhiên.”

“Anh có phải là dân đồng tính không?”

Thật là... Cú giao bóng đầu tiên ra tuốt luốt ngoài sân rồi. Đáng ra phải nói
về phim ảnh, kịch cọt, hoặc những đường trượt tuyết yêu thích. Phải nói
những chuyện kiểu thế mới phải chứ.

“Không, Ronnie, tôi không phải dân đồng tính,” tôi nói. “Còn cô?”

“Không.”

Cô dán mắt vào cái cốc. Nhưng tôi dùng trà túi lọc, nên cô sẽ không tìm
thấy bất cứ câu trả lời nào ở đó.

“Chuyện gì đã xảy ra với anh chàng tên gì ấy nhỉ?” Tôi vừa nói vừa châm
một điếu thuốc.

“Philip. Anh ấy đang ngủ. Hoặc đi đâu đó. Tôi không rõ. Không quan tâm
nhiều, thành thực mà nói.”

“Nào, Ronnie. Tôi nghĩ cô chỉ nói thế thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.