TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 222

Vậy là cô cứ để nguyên quần áo như thế nên tôi cũng làm vậy. Cả hai nằm
cạnh nhau trên giường và nhìn lên trần nhà một lúc, khi thấy “một lúc” đó
cũng đủ lâu rồi, tôi với tay ra, cầm lấy bàn tay cô. Nó ấm áp, khô ráo, chạm
vào thật dễ chịu.

“Đang nghĩ gì thế?”

Thành thực mà nói, tôi không thể nhớ ai trong chúng tôi đã nói câu đó
trước. Cả hai cùng nói câu đó khoảng năm mươi lần trước khi trời sáng.
“Không gì cả.”

Chúng tôi cũng cùng nói câu đó nhiều lần.

Ronnie không hạnh phúc, câu chuyện là như thế. Tôi không thể nói rằng cô
đã tuôn một mạch cả câu chuyện cuộc đời cô lên tôi. Nó được kể với những
đoạn lạc lõng, và những khoảng trống dài ở giữa, giống như đang ở một
câu lạc bộ sách giảm giá vậy, nhưng tới khi chiền chiện thức giấc thay thế
sơn ca thì tôi đã biết được chút ít.

Cô là con thứ, điều đó có lẽ sẽ làm cho nhiều người thốt lên “chà, thế mà,
thấy chưa?”, nhưng tôi cũng thế, và điều đó chẳng làm tôi để tâm gì. Bố cô
làm việc ở City, chuyên bòn rút tiền của người nghèo, và anh em trai cô có
vẻ như cũng nối nghiệp cha theo hướng đó. Từ khi Ronnie còn là cô bé, mẹ
cô đã đâm ra có thú câu cá ngoài đại dương, kể từ đó bà cứ một năm sáu
tháng vui thú ở các đại dương xa xôi trong khi bố cô thì bồ bịch. Ronnie
không nói là ở đâu.

“Đang nghĩ gì thế?” Lần này là cô hỏi.

“Không,” tôi đáp.

“Thôi nào.”

“Tôi không biết. Chỉ... nghĩ thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.