TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 224

Tôi nhảy ra khỏi giường, chạy vào bếp thì thấy Ronnie đang rán cháy thịt
hun khói trong chảo. Khói từ chảo bay lên đùa giỡn tạo thành từng cột
trong ánh nắng rọi qua khe cửa sổ, tiếng Đài Phát thanh số 4 bập bõm đâu
đó gần đây. Cô đã tự tìm cho mình cái áo duy nhất còn sạch của tôi, điều đó
làm tôi hơi khó chịu một chút bởi vì tôi đã để dành chiếc áo đó cho dịp đặc
biệt, chẳng hạn khi cháu nội tôi hai mươi mốt tuổi - nhưng nhìn cô mặc rất
đẹp, nên tôi bỏ qua.

“Anh thích món thịt đó không?”

“Giòn,” tôi nói dối, nhìn ra phía sau cô. Tôi chẳng biết nói gì khác cả.

“Anh cứ pha cà phê nếu anh muốn,” cô nói, và quay trở lại với cái chảo
rán.

“Cà phê. Đúng rồi.” Tôi bắt đầu vặn nắp một hộp uống liền, nhưng Ronnie
chặc lưỡi và hất cằm về phía tủ buýp phê, nơi nàng tiên mua sắm đã ghé
qua hồi đêm và để lại bao nhiêu thứ hay ho ở đó.

Mở tủ lạnh, tôi thấy cuộc sống của người nào khác ở đó. Trứng, pho mát,
sữa chua, vài miếng thịt bò, sữa, bơ, hai chai rượu trắng. Những thứ tôi
chưa bao giờ có trong tủ lạnh suốt ba mươi sáu năm nay. Tôi lấy nước vào
ấm và bật công tắc.

“Cô phải để tôi trả tiền những thứ này đấy nhé,” tôi nói.

“Ồ, người lớn một tí đi nào.” Cô dùng một tay đập trứngvào thành chảo và
làm bữa sáng cho chó trong đó. Còn tôi thì không nuôi chó.

“Chẳng phải giờ này cô nên đến phòng tranh rồi ư?” Tôi hỏi trong khi múc
cà phê vào một cái bình. Mọi thứ đều có vẻ là lạ.

“Tôi gọi điện bảo Terry là xe bị hỏng rồi. Phanh không ăn, nên không biết
tôi sẽ tới muộn chừng nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.