TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 225

Tôi nghĩ một lúc.

“Nhưng nếu phanh xe bị hỏng thì chắc chắn cô phải tới đấy nhanh hơn
chứ?”

Cô cười và đẩy một đĩa đen trắng vàng lẫn lộn ra trước mặt tôi. Nhìn nó
không thể diễn tả được, ăn thì ngon tuyệt.

“Cảm ơn anh, Thomas.”

Chúng tôi đang đi xuyên qua công viên Hyde, chẳng tới một nơi nào cụ thể,
nắm tay nhau một chút rồi bỏ ra, như thể nắm tay cũng chẳng phải là cái gì
to tát ở đời. Mặt trời đã lên và Luân Đôn nhìn thật tráng lệ.

“Cảm ơn vì cái gì?”

Ronnie cúi nhìn xuống đất và đá thứ gì đó hình như không có thật.

“V ì đã không cố làm tình với tôi đêm qua.”

“Không có gì.”

Thực tình tôi không biết cô chờ đợi tôi nói điều gì, hay thậm chí đây là bắt
đầu hay kết thúc của cuộc nói chuyện. “Cảm ơn vì đã cảm ơn tôi,” tôi thêm
vào, làm lời nói nghe càng giống đoạn kết của một câu chuyện hơn.

“Ồ, anh thôi đi.”

“Không, thật mà,” tôi nói. “Tôi rất cảm kích vì điều đó. Mỗi ngày tôi đều
cố không làm tình với hàng triệu phụ nữ, và chẳng ai trong số họ hé răng
nói điều gì cả. Đó là một thay đổi tốt đẹp.”

Chúng tôi đi lang thang một chút. Một con bồ câu bay về phía chúng tôi
nhưng đến lúc cuối lại vút đi xa, như thể đột nhiên nó nhận ra rằng chúng
tôi không phải là người như nó nghĩ. Một đôi ngựa chạy nước kiệu trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.