TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 227

“Được rồi,” Ronnie nói. Cô quay người lại và bắt đầu đi giật lùi để có thể
nhìn rõ mặt tôi. “Cái nào trong số những cái đó là thật?”

“B,” tôi nói, sau một thoáng nghĩ ngợi. “Chúng ta muốn những điều khác
nhau. Đàn ông muốn làm tình với một người đàn bà. Rồi họ muốn làm tình
với một người đàn bà khác. Rồi lại một người khác. Sau đó họ muốn ăn
bỏng ngô và ngủ một lúc, rồi họ muốn làm tình với một người đàn bà khác,
và lại một người khác, cho tới khi họ chết. Phụ nữ,” và tôi nghĩ tôi nên lựa
chọn từ ngữ cẩn thận hơn để miêu tả một giới tính mà tôikhông phải là
thành viên, “họ muốn có một mối quan hệ. Có thể họ sẽ không có được mối
quan hệ nào, hoặc có thể họ phải ngủ với rất nhiều đàn ông trước khi có
được một mối quan hệ, nhưng nói gì thì nói đó là điều họ muốn. Đó là mục
đích. Đàn ông không có mục đích. Chỉ là bản năng thôi. Bởi thế người ta
tạo ra bọn họ, cho bọn họ vào hai đầu một sân bóng đá. Rồi họ tạo ra bóng
đá. Hoặc họ chọn đánh nhau, hoặc cố làm giàu, hoặc gây chiến tranh, hoặc
làm hàng loạt thứ ngu xuẩn khác để chứng tỏ cái thực tế rằng họ chẳng có
mục đích thật sự nào cả.”

“Vớ vẩn,” Ronnie nói.

“Đó tất nhiên là một khác biệt lớn nữa.”

“Thành thật mà nói, anh có nghĩ rằng tôi nên có quan hệ với anh không?”

Cú này hiểm quá. Một cú đập mạnh, đầu gậy trúng bóng.

“Tôi không biết, Ronnie. Tôi không muốn đoán xem cômuốn gì trong cuộc
sống.”

“Ồ, lại vớ vẩn nữa. Hãy nắm lấy, Thomas.”

“Nắm lấy cô á?”

Ronnie dừng lại. Và rồi cười nhăn nhở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.