TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 229

động. Tôi cũng không muốn cô nghĩ rằng tôi đang sợ hãi, bởi điều đó
không giúp ích cho ai trong chúng tôi.

Cô tiếp nhận điều đó khá tốt. Tốt hơn là tiếp nhận con cá bơn nằm nguyên
vẹn trên đĩa của cô với vẻ thê lương trong mắt như muốn nói “tôi đã làm
điều gì sai sao?”, cho tới khi bồi bàn đến dọn nó đi.

Khi tôi ăn xong thì nhóm tứ tấu đã dừng bản nhạc của Mozart để nhường
chỗ cho nhạc nền phim Siêu nhân, và chai rượu đã được đặt lộn xuống
trong xô. Ronnie dán mắt vào khăn trải bàn và cau mày. Tôi biết cô muốn
đi gọi điện cho ai đó, đấm đá thứ gì đó, hoặc gào to trên phố rằng thế giới
này là một nơi tồi tệ và tại sao tất cả mọi người vẫn cứ tiếp tục ăn uống,
mua sắm, cười cợt như thể không có gì xảy ra vậy. Tôi biết vậy bởi vìđó
chính là những gì tôi muốn làm kể từ khi tôi thấy Alexander Woolf bị thổi
bay ngang qua phòng bởi một thằng ngớ ngẩn cầm khẩu súng. Sau cùng cô
nói, và giọng cô run lên vì giận dữ.

“Thế anh sẽ làm điều đó phải không? Anh sẽ làm điều bọn chúng nói với
anh?”

Tôi nhìn cô và khẽ nhún vai.

“Đúng, Ronnie, đó là điều tôi sẽ làm. Tôi không muốn làm chút nào, nhưng
tôi nghĩ những cách khác ít nhiều còn tệ hơn.”

“Anh cho đó là lý do à?”

“Đúng thế. Đó là lý do để hầu hết mọi người làm hầu hết mọi thứ. Nếu tôi
không làm theo ý họ, có thể họ sẽ giết Sarah. Họ đã giết bố cô ấy rồi, bởi
vậy dường như từ giờ họ sẽ không gặp chướng ngại nào đáng kể nữa.”

“Nhưng nhiều người sẽ phải chết.” Mắt cô ngấn nước. Và nếu như người
bồi rượu không đến gạ chúng tôi một chai Pouilly nữa thì có lẽ tôi đã ôm
lấy cô. Thay vì vậy tôi nắm tay cô trên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.