TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 230

“Dù sao nhiều người cũng sẽ chết,” tôi nói, và tôi chán ghét bản thân mình
vì đang nói giống như bài diễn thuyết thâm độc của Barnes. “Nếu tôi không
làm việc đó, họ sẽ tìm ra một người khác, hoặc một cách khác. Kết cục thì
vẫn y như thế, nhưng Sarah thì sẽ chết. Họ là như thế đó.”

Cô lại nhìn xuống bàn, và tôi có thể thấy cô biết tôi nói đúng. Nhưng cô
đang kiểm lại mọi thứ, giống như người sắp rời nhà trong một thời gian dài.
Khóa ống ga, rút phích ti vi, rã đá trong tủ lạnh.

“Còn anh thì sao?” Sau một lúc cô nói. “Nếu họ là như thế, điều gì sẽ xảy
ra với anh? Họ sẽ giết anh phải không? Dù anh có giúp họ hay không thì
cuối cùng họ cũng sẽ giết anh.”

“Có lẽ họ sẽ thử, Ronnie. Tôi không thể nói dối điều đó.”

“Thế anh có thể nói dối cái gì?” Cô đáp nhanh, nhưng tôi không nghĩ ý cô
là như thế.

“Người ta đã cố giết tôi, Ronnie,” tôi nói, “và họ đã không làm được. Tôi
biết rằng cô nghĩ tôi là kẻ lười biếng chẳng tự lo được gì, ngay cả việc mua
sắm, nhưng tôi có thể tự chăm sóc bản thân theo những cách khác.” Tôi
dừng lại để xem cô có cười không. “Không có cách nào khác thì tôi sẽ tìm
cô nào ổn ổn, đi xe thể thao để chăm sóc tôi.”

Cô ngẩng lên, và suýt cười.

“Anh đã có một cô như thế rồi,” cô nói và rút ví ra.

Trong lúc chúng tôi ở trong khách sạn thì trời đã mưa rồi, và giờ thì Ronnie
đã hạ mui chiếc TVR xuống, bởi vậy chúng tôi phải phóng qua Mayfair
thật nhanh để làm khô mấy chiếc ghế da Connolly.

Tôi đang quờ quạng tìm lẫy nắp mui xe, cố tìm cách làm khít khoảng cách
hơn chục phân giữa khung xe và kính thì cảm thấy có một bàn tay đặt lên
vai. Tôi cố hết sức giữ cho cơ thể thả lỏng nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.