TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 234

thằng phá hoại xuống, bắt nó cầu xin tha thứ, thế mà cuối cùng hóa ra nó lại
không phải thế. Toàn người lạ với nhau. Cùng cười với nhau. Philip, anh
đúng là thằng hề.

“Bức vẽ cừu phải không?” Anh ta hỏi, vuốt phẳng lại cà vạt, và dựng cổ áo
bằng một cử chỉ thành thục. Tôi nhìn Ronnie, nhưng xem ra cô sẽ không
giúp tôi trong cú này.

“Thực ra là các thiên thần,” tôi nói. “Nhưng rất nhiều người lại nhìn ra
thành cừu.”

Điều đó có vẻ như thỏa mãn câu hỏi của anh ta, và một điệu cười toe toét
trải rộng trên khuôn mặt.

“Chúa ơi, thật xin lỗi. Ông sẽ nghĩ thế nào về tôi nhỉ? Tôi nghĩ... mà, cũng
chẳng có vấn đề gì phải không? Có một gã... ồ, thôi đừng để ý.”

Còn nhiều thứ nữa ở trong mạch máu, nhưng tôi chỉ dang rộng tay để tỏ ra
rằng mình hiểu và rằng tôi cũng mắc phải những lỗi như vậy ngày ba bốn
lần.

“Ông thứ lỗi cho chúng tôi chứ, ông Collins?” anh ta vừa nói vừa nắm lấy
khuỷu tay Ronnie.

“Tất nhiên rồi,” tôi nói. Philip và tôi giờ là những người bạn tốt. Họ đi ra
cách tôi vài chục phân và tôi chợt nhận ra rằng ít nhất thì cũng phải năm
phút rồi tôi chưa hút thuốc, bởi thế tôi quyết định làm một điếu. Những
người đội mũ trùm đầu sáng màu vẫn đang băn khoăn cứ lảng vảng ở phía
xa trên vỉa hè và tôi vẫy họ để nói rằng vâng, Luân Đôn là nơi điên rồ thế
đấy, nhưng họ nên đi tiếp để có một ngày vui vẻ.

Philip đang cố thanh minh với Ronnie, điều đó thì rõ rồi - nhưng có vẻ như
anh ta đang chơi quân bài “Tôi tha thứ cho cô”, thay vì chơi một quân bài
mạnh hơn nhiều là “Hãy tha thứ cho anh”, quân mà tôi luôn nhận thấy rốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.