TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 233

Đầu gối anh ta oằn xuống và mặt anh ta trắng bệch khi gục xuống vỉa hè,
cố gắng tuyệt vọng hầu giảm bớt áp lực đang đè vào khớp cổ tay. Tôi
buông anh ta ra trước khi đầu gối anh ta chạm đất, bởi tôi cho rằng tôi càng
để anh ta giữ được thể diện thì càng có ít lý do khiến anh ta thử làm cái gì
khác. Tôi cũng không muốn Ronnie quỳ gối trước mặt anh ta mà nói, “đó,
đó, ai là chiến binh dũng cảm hơn nào?” suốt từ đó đến hết buổi chiều.

“Xin lỗi,” tôi nói, và mỉm cười ngập ngừng, như thể cả tôi cũng không chắc
lắm chuyện gì vừa xảy ra. “Anh ổn chứ?”

Philip bóp tay và ném về phía tôi một cái nhìn hằn học, nhưng cả hai chúng
tôi đều biết anh ta sẽ chẳng làm gì cả. Cho dù anh ta không biết rằng tôi có
thể làm anh ta hoàn toàn đau đớn.

Ronnie lách vào giữa chúng tôi và nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Philip.

“Philip, anh hiểu lầm quá rồi.”

“Thật thế sao?”

“Đúng vậy, anh sai rồi. Đây là công việc.”

“Công việc mẹ nó. Cô đã ngủ với nó. Tôi không phải thằng đần đâu.” Lời
nhận xét cuối cùng đó hẳn phải làm cho bất kỳ luật sư tao nhã nào cũng
phải nhảy dựng lên, nhưng Ronnie chỉ quay sang tôi và hơi nheo một mắt.

“Đây là Arthur Collins,” cô nói, chờ cho Philip nhăn mặt. Và cuối cùng anh
ta cũng làm thế. “Ông ấy vẽ bộ tranh gấp mà chúng mình xem ở Bath đấy,
anh nhớ không? Anh nói là anh thích mà.”

Philip nhìn Ronnie, rồi nhìn tôi, rồi lại nhìn Ronnie. Trái đất quay được
thêm một ít trong khi chúng tôi chờ cho anh ta tiêu hóa chuyện vừa nghe.
Một phần anh ta ngượng chín người vì suýt nữa đã gây ra chuyện, nhưng
một phần lớn hơn là cảm thấy nhẹ nhõm vì đã có cơ hội để có một lý do
chính đáng không đánh tôi nữa: tôi đang ở đây, biết không, sẵn sàng quật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.