TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 235

cuộc cũng sẽ đoạt được nhiều thứ hơn. Miệng Ronnie bặm lại thành một
kiểu nửa chấp nhận, nửa buồn chán, và thi thoảng cô lại liếc nhìn tôi để chỉ
ra rằng mọi thứ mệt mỏi thế đấy.

Tôi mỉm cười lại với cô, vừa khi Philip thò tay vào trong túi lôi ra một thếp
giấy. Dài và mỏng. Một chiếc vé máy bay. Một chiếc vé “cuối tuần đi với
anh nhé, chúng mình sẽ thỏa thuê với sex và rượu sâm banh”. Anh ta đưa
nó cho Ronnie và hôn vào trán cô, đó lại là một sai lầm nữa, và vẫy tay
chào Arthur Collins, danh họa vùng West Country, rồi lên đường.

Ronnie nhìn anh ta đi, rồi thong dong tiến lại chỗ tôi đang đứng.

“Những thiên thần,” cô nói.

“Arthur Collins,” tôi nói.

Cô nhìn xuống tấm vé và thở dài.

“Anh ta nghĩ chúng tôi nên đi một lần nữa. Mối quan hệ của chúng tôi quý
giá quá mà...”

Tôi “à” một tiếng, và hai chúng tôi đứng ngó cái vỉa hè một lúc.

“Thế anh ta sẽ đưa cô tới Paris phải không? Ủy mị mộtchút, nhưng tôi
muốn hỏi, nếu như chuyện đó có dính dáng tới tôi.”

“Praha,” Ronnie nói, và có một tiếng chuông rung đâu đó trong đầu tôi. Cô
mở chiếc vé. “Theo lời Philip thì Praha là một Venice mới.”

“Praha,” tôi nói, và gật đầu. “Người ta bảo tôi vào mùa này trong năm thì
nó ở Tiệp Khắc.”

“Thực ra là Cộng hòa Séc. Philip rất đúng về chuyện này. Slovakia thì vứt
cho chó, không đẹp bằng một nửa. Anh ta đã đặt một khách sạn ở gần
quảng trường thành phố.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.