TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 24

mới phải ghi chép lại, phải lưu vào hồ sơ, những thứ bị mất và được tìm
thấy dưới đáy ngăn kéo, rồi lại bị mất, và cuối cùng chẳng gợi lên được tên
của ai cả - thì họ đâm ra thất vọng.

Họ rất thất vọng về câu chuyện của chúng tôi. Sarah và tôi đã tập trước
những thứ chúng tôi cho là hợp lý và phải biểu diễn đến ba lần trước các sĩ
quan cấp bậc tăng dần, cuối cùng kết thúc với một thanh tra còn rất trẻ tự
xưng là Brock.

Brock ngồi ở ghế sofa, thi thoảng liếc xuống móng tay mình và gật đầu đầy
trẻ trung nghe hết câu chuyện về James Fincham gan dạ, người bạn của gia
đình, đang ở trong căn phòng trống tầng một. Nghe thấy tiếng động, lặng lẽ
xuống cầu thang để kiểm tra, người đàn ông ác hiểm vận chiếc áo khoác da
màu đen và áo cổ chui màu đen, chưa từng gặp bao giờ, đánh nhau, ngã
xuống, trời ơi, đập vào đầu. Sarah Woolf, ngày sinh 29 tháng 8 năm 1964,
nghe thấy tiếng vật lộn, đi xuống, chứng kiến toàn bộ. Uống chút gì không
thanh tra? Trà nhé? Hay Ribena?

Đúng thế, tất nhiên, hoàn cảnh cũng trợ giúp cho chúng tôi. Nếu như kể câu
chuyện này tại tòa nhà Hội đồng quận Deptford, có lẽ chúng tôi đã ngay lập
tức nằm trên sàn thùng xe cảnh sát, mỏi mồm van xin những gã thanh niên
khỏe mạnh đầu đinh dịch mông ra một tí để đầu chúng tôi thoải mái hơn
chút ít rồi. Nhưng ở cái khu hào nhoáng và giàu có Belgravia này, cảnh sát
có xu hướng tin những gì anh nói hơn. Tôi nghĩ điều đó bao gồm trong thuế
của từng địa phương.

Khi chúng tôi ký vào bản khai, họ yêu cầu chúng tôi đừng có làm chuyện gì
ngu ngốc kiểu như xuất ngoại mà không thông báo cho cảnh sát địa
phương, và đại khái khuyên chúng tôi nên hợp tác trong bất kỳ hoàn cảnh
nào.

Hai giờ sau khi Rayner cố gắng bẻ tay tôi, tất cả những gì còn lại của hắn,
kẻ không rõ tên, chỉ còn là cái mùi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.