TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 22

“À,” tôi nói. “Mười ngày trước đây.”

“Ở đâu?”

“Amsterdam.”

“Hà Lan, phải không?”

Đó là một sự giải thoát. Nó làm tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Thi thoảng
được tụi trẻ kính trọng quả là khoái thật. Nhưng anh sẽ không muốn điều
đó mọi lúc đâu, chỉ thi thoảng thôi.

“Đúng thế,” tôi nói.

“Ai yêu cầu ông làm thế?”

“Tôi chưa hề gặp ông ta lần nào.”

Cô cúi xuống nhặt cái cốc lên, hớp một ngụm rượu táo và nhăn mặt vì vị
của nó.

“Và tôi cần phải tin vào điều này sao?”

“Cái này...”

“Ý tôi là, hãy làm rõ cho tôi,” cô nói, giọng lại gắt lên. Cô hất cằm về phía
Rayner. “Chúng ta có một người ở đây, nhưng ông ấy không thể làm chứng
cho câu chuyện của ông, và tại sao tôi phải tin ông đây? Bởi vì ông có
khuôn mặt đẹp chắc?”

Tôi không thể tự cứu mình. Tôi nên cố làm điều đó, nhưng không thể.

“Tại sao không?” Tôi nói, và cố tỏ vẻ quyến rũ. “Tôi tin những điều cô
nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.