TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 20

nữa ngoài những điều tôi đã nói. Rồi cô chớp mắt, và bằng cách nào đó, có
vẻ cái chớp mắt ấy đã làm thay đổi tình hình. Có cái gì đó đã biến mất,
hoặc hết sạch, hoặc ít nhất là bớt đi một chút. Tôi bắt đầu thấy thoải mái.

“Tại sao lại có người muốn giết bố tôi?” Cô mềm giọng hơn.

“Thực sự tôi không biết,” tôi nói. “Tôi chỉ mới biết là ông ấy không hút
thuốc.”

Cô thẳng người lên, như không nghe thấy tôi nói gì.

“Thế nói tôi nghe xem nào, thưa ông Fincham,” cô nói, “sao ông lại liên
quan tới những chuyện này?”

Đây là giây phút khó khăn. Thực sự khó khăn. Vô cùng khó.

“Tôi được người ta thuê,” tôi đáp.

Cô ngừng thở. Tôi nói là cô thực sự ngừng thở. Và trông như thể cô không
hề có ý định tái thở nào sau đó.

Tôi tiếp tục, cố bằng giọng càng bình tĩnh càng tốt.

“Có người đã trả tôi rất nhiều tiền để giết bố cô,” tôi nói trong khi cô cau
mày vẻ không tin. “Và tôi đã bỏ vụ đó.”

Tôi không nên nói thêm những lời đó. Thực sự không nên nói.

Định luật thứ ba của Newton về Đối thoại, nếu như nó đã từng tồn tại, có lẽ
sẽ phát biểu rằng mỗi một lời tuyên bố sẽ ngụ ý cả nó và lời tuyên bố đối
nghịch với nó. Nói rằng tôi đã từ bỏ lời chào hàng thì cũng đồng thời gợi ra
khả năng là tôi chưa từ bỏ. Tôi không muốn cái thuyết ấy cứ lởn vởn quanh
căn phòng vào lúc này. Nhưng cô đã lấy lại hơi thở, bởi thế có thể cô đã
không để ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.