TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 21

“Tại sao?”

“Tại sao gì cơ?”

Mắt trái của cô lộ ra một vệt nhỏ xíu màu xanh lục khi con ngươi nhìn theo
hướng Đông Bắc. Tôi đang đứng đó nhìn vào mắt cô, và cố không làm thế,
bởi tôi đang trong tình trạng rắc rối đến tệ hại vào lúc này. Trên nhiều
phương diện.

“Sao ông lại từ bỏ?”

“Bởi vì...” Tôi dợm nói, rồi dừng lại, vì tôi phải nói điều này ra thật chuẩn
xác.

“Gì cơ?”

“Bởi vì tôi không giết người.”

Có một khoảng lặng khi cô nuốt những lời này và khuấy đảo chúng trong
miệng vài lần. Rồi cô liếc xéo xác Rayner.

“Tôi nói với cô rồi,” tôi nói. “Hắn bắt đầu trước.”

Cô lại nhìn tôi thêm ba trăm năm nữa rồi vẫn chầm chậm xoay xoay điếu
thuốc giữa các ngón tay, đi về phía ghế sofa, hiển nhiên đang suy nghĩ rất
lung.

“Thú thực,” tôi nói tiếp, cố kiểm soát bản thân và tình huống. “Tôi là người
tốt. Tôi sống ở Oxfam, tôi tái chế báo, và tất cả mọi thứ.”

Cô lại gần xác Rayner rồi dừng lại. “Thế chuyện xảy ra khi nào?”

“Ờ... vừa mới đây thôi,” tôi lắp bắp như một thằng ngố.

Cô nhắm mắt lại một lúc. “Ý tôi là ông nhận được yêu cầu khi nào ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.