TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 19

Tôi có thể thấy rằng cô nghĩ điều đó là không thỏa đáng,vì Rayner khó mà
ở vào vị trí đối chọi được với tôi; bởi thế tôi mềm giọng một chút, nhìn
quanh vẻ lo lắng như thể tôi cũng đang hoang mang rối bời y như cô vậy.

“Tôi không thể quả quyết rằng hắn đến để giết bố cô,” tôi nói, “bởi vì
chúng tôi không có cơ hội mà nói nhiều với nhau. Nhưng không hẳn là
không thể.” Cô vẫn nhìn tôi chằm chằm. Nhân viên tổng đài đang nheo
nhéo xin chào trong ống nghe và có lẽ đang cố lần theo cuộc gọi.

Cô đợi. Đợi cái gì, tôi cũng không chắc.

“Xe cứu thương,” cuối cùng cô lên tiếng, và vẫn nhìn tôi, rồi quay đi một
chút để nói địa chỉ. Cô gật đầu, đoạn rất chậm rãi, rất chậm rãi, bỏ cái ống
nghe lên giá và quay về phía tôi. Lại im lặng hồi lâu nên tôi bèn lấy thêm
một điếu thuốc và chìa bao thuốc mời cô.

Cô bước về phía tôi rồi dừng lại. Trông cô thấp hơn so với lúc ở đầu kia của
căn phòng. Tôi lại cười, và cô rút một điếu thuốc ra, nhưng không châm
lửa. Cô từ từ nghịch nó, rồi hướng một đôi mắt màu xám nhìn tôi.

Tôi nói là một đôi. Ý tôi nói là đôi mắt cô ấy. Cô ấy không lấy đôi mắt của
ai đó từ trong một cái ngăn kéo để chĩa sang tôi. Cô hướng đôi mắt to màu
hạt dẻ, nhợt nhạt của mình về phía tôi. Đôi mắt như vậy có thể khiến một
người đàn ông trưởng thành đâm ra lắp bắp. Lạy Chúa, bình tĩnh nào.

“Ông là kẻ dối trá,” cô nói.

Không giận dữ, không sợ sệt. Chỉ nói ra vấn đề. Ông là kẻ dối trá.

“Ồ, đúng,” tôi nói, “nhìn chung thì tôi là thế. Nhưng cụ thể lúc này, rất tình
cờ là tôi đang nói thật.”

Cô cứ nhìn chằm chặp vào mặt tôi, như tôi vẫn thường nhìn mình khi vừa
cạo râu xong, nhưng dường như cô không lấy thêm được câu trả lời nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.