TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 17

Tôi lặp lại điệu cười xảo trá, cũng chẳng khá hơn tí nào.

“Chờ chút,” cô nói.

Cô nhìn Rayner, rồi thốt nhiên ngồi thẳng lên một chút, như thể có ý nghĩ
nào vừa xẹt qua.

“Ông chưa gọi ai cả, phải không?”

Tôi bắt đầu cho rằng, nếu xét kỹ ra, cô hẳn phải khoảng hai mươi tư tuổi.

“Ý cô...” Giờ thì tôi lúng túng.

“Ý tôi là,” cô nói, “sẽ không có xe cứu thương nào tới đây cả.”

Cô đặt chiếc cốc xuống thảm cạnh chân mình, đứng dậy bước về phía cái
điện thoại.

“Này,” tôi nói, “trước khi cô làm bất cứ điều gì dại dột...”

Tôi bắt đầu tiến lại phía cô, nhưng cái kiểu xoay tròn đó của cô làm cho tôi
thấy có lẽ tốt hơn là nên đứng yên. Tôi không muốn phải gỡ từng mảnh nhỏ
của chiếc hộp điện thoại ra khỏi mặt mình trong các tuần lễ tiếp theo.

“Ông đứng nguyên ở đó, ông James Fincham,” cô rít lên với tôi. “Chẳng có
gì dại dột cả. Tôi sẽ gọi xe cứu thương, cả cảnh sát nữa. Đây là những thủ
tục mà cả thế giới công nhận rồi. Người ta sẽ đến mang theo những cái dùi
cui to đùng và sẽ bắt ông đi. Chẳng có gì dại dột hết.”

“Nghe này,” tôi nói, “tôi chưa hoàn toàn thẳng thắn với cô.” Cô quay lại
phía tôi và nheo mắt lại. Anh biết ý tôi rồi chứ? Cô nheo mắt theo chiều
ngang, không phải chiều dọc. Tôi nghĩ có thể có người nói cô làm mắt
mình ngắn lại, nhưng chưa ai từng nói thế cả.

Cô nheo mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.