TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 15

Cô hắng giọng, rồi hỏi, “Ông ta là ai thế?”

Tôi đồ rằng tôi biết chắc chắn cô là người Mỹ ngay từ lúccô chưa mở
miệng. Hàm răng đều tăm tắp như thế thì không thể là người nước khác
được. Họ kiếm đâu ra những hàm răng như vậy nhỉ?

“Hắn tên Rayner,” tôi đáp, và rồi nhận ra rằng câu trả lời ấy nghe có vẻ
thiếu thiếu, bởi thế tôi cho rằng mình nên nói thêm gì đó. “Hắn rất nguy
hiểm.”

“Nguy hiểm?”

Trông cô có vẻ lo lắng vì điều đó, như thế cũng đúng thôi. Hình như nỗi lo
lắng vừa lướt qua tâm trí cô, cũng như tâm trí tôi rằng, nếu Rayner nguy
hiểm như vậy, mà tôi lại giết chết được hắn ta, thế thì theo cấp bậc mà suy
ra, tôi là kẻ thậm nguy hiểm.

“Nguy hiểm,” tôi nhắc lại lần nữa, và nhìn mặt cô gần hơn khi cô quay đi.
Cô có vẻ đã bớt run, thế là tốt rồi. Hoặc có lẽ những run rẩy của cô đã rơi
xuống mức đồng điệu với tôi, thế nên tôi không nhận ra mấy chăng.

“Thế... ông ta làm gì ở đây?” Cuối cùng thì cô hỏi. “Ông ta muốn gì?”

“Thật khó nói.” Dù gì cũng rất khó cho tôi. “Có lẽ hắn muốn vơ tiền, cũng
có thể các đồ vàng bạc...”

“Ông nói thế nghĩa là... ông ấy đã không nói gì với ông?” Giọng cô đột
nhiên cao lên. “Ông đánh người, mà không hề biết người ta là ai? Không
biết người ta đang làm gì ở đây sao?”

Mặc dù đang bị sốc nhưng có vẻ trí óc của cô đã tỉnh táo trở lại.

“Tôi đánh hắn vì hắn định giết tôi,” tôi nói. “Tôi là người như thế đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.