TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 13

Tôi để bức tượng Phật vào chỗ cũ, nhặt cái bật lửa để bàn có đế thạch cao
hình thù gớm ghiếc rồi đi ra phía cái cửatrông cũng gớm ghiếc nốt. Sao
người ta lại làm ra một cái cửa gớm ghiếc được cơ chứ? Anh có thể hỏi thế.
Ừ, rõ là sẽ phải tốn công tìm hiểu đấy, nhưng tin tôi đi, những tay thiết kế
nội thất hàng đầu có thể nôn ra những thứ kiểu này cho dù chưa kịp ăn bữa
sáng.

Tôi cố nén hơi thở lại nhưng không thể, bởi thế tôi vừa chờ đợi vừa hổn
hển. Tiếng công tắc điện bật lên ở đâu đó, chờ đợi, rồi tắt đi. Một cánh cửa
mở ra, ngừng lại, cũng chẳng có gì ở đó, đóng lại. Đứng im. Suy nghĩ. Thử
cái phòng khách.

Có tiếng quần áo sột soạt, tiếng bước chân nhè nhẹ, rồi đột nhiên tôi thấy
tay mình nới lỏng khỏi chiếc bật lửa thạch cao, và người tôi tựa về phía sau
thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì, ngay cả khi đang trong trạng thái sợ hãi và đau đớn, tôi vẫn sẵn
sàng đặt cược mạng sống của mình vào sự thật rằng mùi nước hoa Fleur de
Fleurs của hãng Nina Ricci không phải là mùi hương của bạo lực.

Cô gái dừng ở ngưỡng cửa, ngó quanh căn phòng. Đèn đã tắt nhưng các
tấm rèm rộng mở cho ánh sáng từ ngoài đường lọt vào.

Chờ cho tới khi ánh mắt cô bắt gặp thân thể Rayner, tôi mới lấy tay bịt
miệng cô lại.

Chúng tôi hành động đúng như những quy ước thông thường vốn được
Hollywood và giới thượng lưu quy định. Cô ra sức gào lên và cắn vào lòng
bàn tay tôi, còn tôi bảo cô hãy yên lặng bởi vì nếu cô kêu lên thì thể nào tôi
cũng làm cô đau. Cô đã kêu và tôi đã làm cô đau. Hệt theo quy ước chuẩn
mực.

Dần dà, cô cũng ngồi xuống ghế, cái ghế sofa gớm ghiếc, tay cô cầm cốc
đựng đầy một nửa cái thứ mà tôi nghĩ là rượu mạnh, nhưng hóa ra lại là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.