TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 12

tôi tan dần đi, làm mọi thứ tan dần đi. Tôi nhắm mắt lại, mặc kệ cho mồ hôi
rơi. Đó là một trong những điều tốt đẹp nhất mà tôi từng trải nghiệm. Có
thể anh cho rằng đời tôi thật nghèo nàn. Nhưng rồi, anh sẽ thấy, hoàn cảnh
là tất cả.

Tôi khép hờ cửa, bước xuống vỉa hè rồi châm một điếu thuốc. Dần dà, một
cách nặng nhọc, tim tôi trở lại bình thường, và hồi lâu sau hơi thở cũng thế.
Cánh tay tôi đau đớn khủng khiếp, và tôi biết nó sẽ còn đau trong nhiều
ngày, nếu không phải trong nhiều tuần, nhưng thật may nó không phải là
cánh tay mà tôi đang cầm thuốc hút.

Tôi quay trở vào ngôi nhà thì nhìn thấy Rayner ở đúng chỗ tôi đã bỏ hắn
lại, nằm còng queo trên một vũng nôn mửa. Hắn đã chết, hoặc đã bị thương
tật nghiêm trọng về thể xác, kiểu gì tôi cũng phải ngồi tù ít nhất năm năm.
Mười năm, với thời gian cộng thêm vì tội hành vi xấu. Và điều này, đối với
tôi, là rất tệ.

Tôi đã từng ở tù, anh biết không. Chỉ ba tuần, và chỉ là tạm giam thôi,
nhưng một khi anh phải ngày hai lần dùng một bộ cờ thiếu sáu con tốt, hai
con tượng, và toàn bộ xe, chiến cờ với một gã cổ động viên đội West Ham
nói năng gióng một, xăm một chữ “HẬN” trên tay này, một chữ “HẬN”
khác trên tay kia, chừng đó anh sẽ thấy biết ơn mỗi thứ nhỏ nhặt nhất mình
có ở đời. Tỉ như không phải ở tù.

Tôi đang ngẫm những điều này cùng những vấn đề liên quan khác, và chớm
nghĩ tới tất cả các nước nhiệt đới mà tôi chưa có điều kiện tới thăm, thì chợt
nhận ra âm thanh đó - một âm thanh nhỏ, cọt kẹt, dịch chuyển, lạo xạo -
hẳn nhiên không phải từ tim tôi. Cũng không phải từ phổi tôi, hoặc từ bất
cứ phần nào trong cái cơ thể đang rên ư ử của tôi. Chắc chắn âm thanh này
từ đâu đó bên ngoài.

Có ai đó, hoặc cái gì đó, đang cố gắng một cách tuyệt vọng để đi xuống cầu
thang mà không gây tiếng động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.