TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 240

hơn trong hai người đàn ông thì lại có vẻ thích thú. Người cao hơn, Louis,
tỏ ra thân thiện nhất trong bốn người, và cũng là người nói chính. Ông ta có
vẻ hiểu những thứ của mình, mà không khi nào thực sự nói ra những thứ
của mình là gì, đó là một cách để cho thấy ông ta hiểu những thứ của mình
đến chừng nào. Ông ta gọi tôi là Tom.

Có một điều, và chỉ một điều, có thể thấy rõ ràng từ tất cả những cái đó.
Củi khô không phải chỉ là do một phút ngẫu hứng của ai kia, và những
người này không phải chỉ ngồi lại cùng nhau một ngày trước đó với quyển
sách của Ladybird về khủng bố quốc tế. Nó đã được vận hành từ nhiều
tháng trước khi tôi bị lôi ra nước ngoài.

“Kintex có ý nghĩa gì với anh không, Tom?” Louis gác tréo chân và
nghiêng ra trước về phía tôi giống như kiểu của David Frost.

“Không, Louis,” tôi nói. “Tôi là một tờ giấy trắng.” Tôi châm thêm một
điếu thuốc nữa cốt để chọc tức họ.

“Thế cũng không sao. Điều đầu tiên anh nên biết, và tôi đoán là anh đã biết
rồi: không còn tồn tại những kẻ mơ mộng trên thế giới này.”

“Ngoại trừ ông và tôi, Louis.”

Một trong hai người phụ nữ nhìn đồng hồ đeo tay.

“Đúng thế, Tom,” ông ta nói. “Anh và tôi. Nhưng những chiến sĩ đấu tranh
cho tự do, những người giải phóng, những kiến trúc sư của bình minh thời
đại mới, tất cả những thứ kiểu như thế đã ra đi giống như mốt quần ống loe
rồi. Khủng bố thời nay là đám thương gia.” Một người phụ nữ hắng giọng,
đâu đó phía sau căn phòng. “Và những nữ thương gia. Và khủng bố là một
nghề ngon lành cho các cậu choai choai thời nay. Thật đấy. Nhiều triển
vọng, được đi đây đi đó, phí tổn đi lại người khác lo, được nghỉ hưu sớm.
Nếu mà tôi có một thằng con trai, tôi sẽ bảo nó hoặc theo ngành luật hoặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.