TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 242

Cô ta ngẩng lên nhìn Louis để xem ông ta có muốn nghe nữa không, nhưng
Louis nhìn tôi, thấy mắt tôi đã hơi đờ ra, ông ta liền khẽ lắc đầu.

“Những anh bạn thật tuyệt, phải không?” Ông ta nói. “Họ cũng là người đã
cấp súng cho Mehmet Ali Agca.” Điều đó cũng chẳng có nghĩa nhiều lắm
đối với tôi. “Bắn một phát vào Giáo hoàng John Paul năm 81. Cũng tạo
được mấy dòng tít đấy.”

Tôi “à, vâng” và ngúc ngoắc đầu để cho thấy tôi bị ấn tượng thế nào.

“Kintex,” ông ta tiếp tục, “là cửa hàng mà anh có thể mua mọi thứ, Tom.
Anh muốn gây rắc rối ở đâu đó trên thế giới, phá hủy vài đất nước, lấy đi
vài triệu mạng sống, vậy anh chỉ cần cầm thẻ tín dụng rồi thẳng đường mà
tới Kintex. Chẳng ai cạnh tranh được với giá cả của họ.”

Louis đang cười, nhưng tôi dám nói rằng ông ta đang bừng bừng căm giận.
Bởi thế tôi nhìn quanh phòng, và tôi khá chắc chắn rằng ba người kia cũng
có cái vòng lửa nhiệt huyết đó xung quanh đầu họ.

“Và Kintex,” tôi nói, thống thiết hy vọng rằng họ sẽ trả lời ‘không’, “là
những người mà Alexander Woolf đã giao thiệp phải không?”

“Đúng,” Louis nói.

Đó chính là lúc và cũng là lý do tại sao tôi nhận ra, trong một khoảnh khắc
hết sức tệ hại, rằng không ai trong những người này, kể cả Louis, có một
chút khái niệm mơ hồ nào về chuyện Sau Đại học thực sự là gì hoặc Điệp
vụ Củi khô thực ra nhằm đạt được điều gì. Những người này thực sự nghĩ
họ đang chiến đấu trong một cuộc chiến chính nghĩa chống bọn khủng bố
được tài trợ bằng tiền buôn lậu ma túy, hay khủng bố ma túy, hay bất cứ
cách gọi quái quỷ nào người ta dùng gọi nó, nhân danh một chú Sam nhân
từ và bà cô Phần Còn lại Của Thế giới. Đây là một điệp vụ bình thường của
CIA, chẳng có gì là khác thường cả. Họ đang đưa tôi vào một nhóm khủng
bố hạng hai với hy vọng đơn giản, không một chút lấn cấn, rằng tôi sẽ núp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.