TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 244

trang Rolex. Tôi có cảm giác rằng xém chút nữa thôi là ông ta sẽ ngồi
xuống trước gương mà táp phấn ngụy trang vào mặt. Những nếp hằn hiện
rõ hơn bao giờ hết.

Ông ta bảo mấy gã Carl lui đi và hai chúng tôi ngồi trong phòng vẽ, ở đó
ông ta lục ra một nửa chai rượu Jack Daniels, một hộp Malboro và chiếc
bật lửa Zippo vẽ sơn ngụy trang.

“Sarah thế nào?” Tôi hỏi.

Cảm giác như đó là một câu hỏi ngờ nghệch, nhưng tôi vẫn phải hỏi. Cuối
cùng thì cô là nguồn cơn khiến tôi làm tất cả những điều này - và giả như
cô đã bị chèn dưới bánh xe buýt sáng nay hoặc bị chết vì sốt rét thì chắc
chắn tôi sẽ bỏ vụ này. Không phải chỉ để Barnes trả lời rằng liệu cô có bị
như thế hay không, mà còn để xem tôi có thể nhận được điều gì từ khuôn
mặt ông ta khi ông ta trả lời.

“Tốt,” ông ta nói. “Cô ấy ổn cả.” Ông ta rót rượu vào hai cốc, và đẩy một
cốc trên sàn gỗ tới trước mặt tôi.

“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy,” tôi nói. Ông ta không mảy may phản
ứng. “Tôi cần biết rằng cô ấy vẫn ổn. Vẫn còn sống và vẫn ổn.”

“Tôi nói với ông là cô ấy ổn mà.” Ông ta tu một ngụm.

“Tôi biết là ông nói với tôi thế,” tôi nói. “Nhưng ông là một thằng thần
kinh, lời nói của ông chẳng đáng để chùi chân.”

“Tôi cũng không thích gì ông, Thomas.”

Chúng tôi đang ngồi đối diện nhau, uống rượu hút thuốc, nhưng không khí
đã trầm xuống theo kiểu quan hệ điệp viên- người chỉ đạo, và còn tệ hơn
ngay sau đó.

“Ông có biết vấn đề của ông là gì không?” Một lúc sau Barnes nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.