TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 243

vào một cái hộp điện thoại vào một buổi tối rảnh rỗi và trao cho họ thật
nhiều những cái tên và địa chỉ.

Tôi đang được những giáo viên mù dạy lái xe, và ý thức về điều đó làm tôi
hơi run một chút.

Họ lập ra một kế hoạch thâm nhập và bắt tôi nhắc lại từng giai đoạn của nó
đến cả triệu lần. Tôi nghĩ, bởi vì tôi là người Anh nên họ lo rằng tôi không
thể lưu giữ được nhiều hơn một ý nghĩ trong đầu mình cùng một lúc, nên
khi thấy tôi tiếp thu cả đống khá dễ dàng, họ vỗ lưng nhau mà nói “làm tốt
lắm”.

Sau một bữa tối chán ngoét với thịt viên và Lambrusco, được phục vụ bởi
một anh chàng Sam nom rầu rĩ, Louis và các đồng sự của ông ta gói ghém
va li, lắc lắc tay tôi và gật đầu một cách đầy hàm ý, trước khi họ trèo vào xe
và xuôi về con đường gạch vàng. Tôi không buồn vẫy tay.

Thay vào đó, tôi nói với bọn Carl là tôi sẽ đi dạo, rồi bước xuyên qua khu
vườn sau ngôi nhà, ở đó có một bãi cỏ chạy dài tới bờ sông và khung cảnh
đẹp nhất có thể thấy trên suốt cả chiều dài sông Thames.

Đó là một đêm ấm áp, trên bờ sông phía bên kia các cặp tình nhân trẻ tuổi
và những người lớn tuổi dắt chó đi dạo vẫn thong dong bước. Một vài chiếc
ca nô được buộc lại gần đó, nước vỗ nhè nhẹ vào mạn thuyền, các cửa sổ
chiếu ra một thứ ánh sáng màu vàng dịu mắt và mời mọc. Người ta đang
cười, và tôi có thể ngửi thấy mùi xúp đóng hộp của họ.

Tôi đang ngập trong đống phân.

Barnes đến ngay sau nửa đêm, và ông ta trông khác hẳn so với lần đầu tiên
chúng tôi gặp nhau. Những thứ đồ Brooks Brothers đã không còn nữa, giờ
đây trông ông ta như có vẻ đã sẵn sàng chui vào rừng rậm Nicaragua ngay
khi có tiếng bom rơi. Quần kaki, sơ mi xanh đậm, ủng Red Wing. Một
chiếc đồng hồ kiểu quân sự với quai vải bố đã thế chỗ chiếc đồng hồ thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.