TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 245

“Tôi biết rất rõ vấn đề của mình. Nó mua quần áo từ một catalogue của
L.L. Bean, và hiện đang ngồi đối diện với tôi.”

Ông ta vờ không nghe thấy. Có thể ông ta không nghe thấy thật.

“Vấn đề của ông, Thomas ạ, là ông là người Anh.” Ông ta bắt đầu quay đầu
theo một đường kỳ quặc. Thi thoảng một cái xương trong cổ ông ta lại kêu
“cậc” một cái, hình như điều đó làm cho ông ta sảng khoái. “Những điều
không ổn ở ông cũng là những gì không ổn ở cái hòn đảo bô đái tồi tàn
này.”

“Chờ một phút,” tôi nói. “Chờ nguyên một phút, một phút tròn trịa đã nào.
Chẳng thể nào. Chẳng lẽ nào một thằng lợn người Mỹ lại đang nói với tôi
về điều gì đó sai trái nơi cái đất nước này.”

“Dái thọt mất rồi, Thomas. Ông không có. Cái đất nước này không có. Có
thể ông đã từng có, nhưng ông đánh mất nó rồi. Tôi không biết nữa, mà
cũng chẳng quan tâm mấy.”

“Này Rusty, cẩn thận đấy nhé,” tôi nói. “Tôi nên nhắc ông rằng ở đây người
ta dùng từ đó để chỉ sự dũng cảm. Chúng tôi không hiểu trong tiếng Mỹ nó
nghĩa là gì, người Mỹ luôn to mồm và dựng chim lên mỗi lần nói ‘Delta’,
‘tấn công’ và ‘đá đít’. Có sự khác biệt văn hóa đáng kể ở đây. Và khi nói về
khác biệt văn hóa,” tôi thêm vào, bởi vì tôi phải thú thực là máu tôi đang
nóng lên, “chúng tôi không có ý nói sự bất đồng về các giá trị. Ý chúng tôi
là lấy cái bàn chải sắt mà đụ mẹ nhà các ông.”

Ông ta phá ra cười. Đó không phải là phản ứng mà tôi mong đợi. Tôi đã
mong ông ta sẽ đánh tôi, nếu thế thì tôi có thể đấm vào cổ họng ông ta rồi
thanh thản biến vào bóng đêm.

“Chà, Thomas,” ông ta nói, “Tôi hy vọng chúng ta đã xả hơi được một
chút. Hy vọng giờ ông cảm thấy dễ chịu hơn rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.