TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 247

tôi chỉ cần vài giây - trong khi bọn Carl phải cần đến cả tiếng để vác những
cái thân xác lố bịch kia vào vị trí chiến đấu. Rồi tôi nhận ra tại sao ông ta
lại vẫn thoải mái đến thế.

Ông ta buông tay xuống chiếc cặp da cạnh sườn, và ánh kim loại sáng màu
lóe lên khi cái tay nhấc lên. Đó là một khẩu súng lớn, và ông ta cầm nó
lỏng lẻo ngay trước đũng quần, hướng thẳng vào ức tôi, cách khoảng hơn
hai mét.

“Chà, Chúa ơi,” tôi nói. “Ông đang dựng lên à, ông Barnes. Chẳng phải là
ông đang ôm khẩu Colt Delta Elite ở bụng sao?”

Lần này thì ông ta không trả lời. Chỉ nhìn.

“Mười milimét,” tôi nói. “Một khẩu súng cho những kẻ có hòn dái bé hoặc
ít có niềm tin vào khả năng bắn trúng giữa mục tiêu.”

Tôi đang phân vân làm sao vượt qua khoảng cách hơn hai mét ấy mà không
bị ông ta bắn một phát gọn gàng. Sẽ không dễ, nhưng hoàn toàn có thể.
Miễn là phải có can đảm. Trước và sau khi kết thúc sự việc.

Hẳn ông ta đánh hơi thấy tôi đang nghĩ gì, bởi vì ông ta lên cò súng. Rất
chậm rãi. Nó tạo ra một tiếng cạch rất vừa ý, tôi phải thừa nhận thế.

“Ông biết loại đạn Glaser chứ, Thomas?” Ông ta nói nhẹ nhàng, gần như
mơ màng.

“Không, Rusty,” tôi nói, “Tôi không biết đạn Glaser thế nào. Nghe có vẻ
như đây là dịp để ông làm tôi chết vì buồn chán thay vì bắn tôi chết. Xin cứ
việc.”

“Thomas, đầu đạn của Glaser Safety Slug là một cái chén nhỏ làm bằng
đồng. Đổ đầy đạn chì trong teflon lỏng.” Ông ta chờ cho tôi tiếp nhận điều
đó, biết rằng tôi sẽ hiểu nó có ý nghĩa gì. “Khi tác động, Glaser sẽ đảm bảo
chuyển tải chín mươi lăm phần trăm năng lượng của nó lên mục tiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.