TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 248

Không xuyên qua, không bật lại, chỉ có sức mạnh quật ngã ghê gớm.” Ông
ta dừng lại, nhấp một hớp whisky. “Những cái lỗ to, rất to trên người ông.”

Hẳn chúng tôi đã như thế trong một thời gian khá lâu. Barnes nhấm nháp
whisky, còn tôi thì nhấm nháp cuộc đời. Tôi có thể thấy thân mình đang đổ
mổ hôi và xương bả vai đã bắt đầu ngứa ngáy.

“Được thôi,” tôi nói. “Có thể tôi sẽ không cố giết ông lúc này.”

“Rất vui khi nghe điều đó,” một lúc lâu sau Barnes nói, nhưng khẩu Colt
vẫn không dịch chuyển.

“Khoét một lỗ to trên người tôi cũng chẳng giúp ông được nhiều.”

“Cũng chẳng làm tôi đau đớn gì.”

“Barnes, tôi cần phải nói chuyện với cô ấy,” tôi nói. “Cô ấy là lý do tại sao
tôi ở đây. Nếu tôi không được nói chuyện với cô ấy thì chả có nghĩa lý gì.”
Thêm vài trăm năm nữa trôi qua, và rồi tôi bắt đầu nghĩ Barnes đang cười.
Nhưng tôi không hiểu tại sao cũng như khi nào thì ông ta bắt đầu cười. Nó
giống như ngồi trong rạp chiếu phim trước khi tới phần phim chính, phân
vân tự hỏi đèn đã thật sự tắt hay chưa.

Và rồi nó đập vào tôi. Đúng hơn là mơn trớn tôi. Mùi hương Fleur de
Fleurs của hãng Nina Ricci, nồng độ một phần tỷ.

Chúng tôi bước xuống bờ sông. Chỉ có hai chúng tôi. Bọn Carl đang đi đâu
quanh đó, nhưng Barnes đã bảo họ giữ khoảng cách và họ làm như vậy.
Mặt trăng đã nhô lên, trải ánh bạc trên mặt nước cho tới chỗ chúng tôi ngồi,
chiếu sáng mặt cô bằng thứ ánh sáng lóng lánh yếu ớt.

Sarah trông thảm thương nhưng vẫn thật tuyệt vời. Cô đã sụt cân một chút,
và cô đã khóc quá nhiều. Họ nói với cô rằng bố cô đã chết mười hai tiếng
trước đó, và vào khoảnh khắc ấy tôi muốn quàng tay ôm cô, hơn tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.