TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 250

“Sarah này,” tôi nói. “Tôi rất tiếc. Về mọi thứ. Về mọi thứ đã xảy ra. Và
tiếc cho cô. Tôi muốn...” Tôi thật không thể nào nghĩ được điều đúng đắn
để nói. Tôi chỉ cảm thấy mình nên nói gì đó. “Về mặt nào đó, tôi muốn làm
mọi việc cho đúng. Tôi muốn nói là, tôi biết bố cô...”

Cô ngẩng lên nhìn tôi mỉm cười, bảo tôi đừng lo.

“Nhưng luôn luôn có một lựa chọn,” tôi lắp ba lắp bắp, “giữa việc làm điều
đúng đắn và làm điều sai trái, bất chấp điều gì đã xảy ra. Và tôi muốn làm
điều đúng đắn. Cô hiểu chứ?”

Cô gật đầu. Đó là một điều quá tốt ở cô, bởi tôi chẳng có chút khái niệm
nào dù mơ hồ nhất về chuyện thật ra ý tôi muốn nói gì. Tôi có quá nhiều
điều để nói, nhưng bộ óc lại quá nhỏ không sao sắp xếp được chúng. Bưu
điện ba ngày trước Giáng sinh, đó là cái đầu tôi lúc này đây.

Cô thở dài.

“Ông ấy là người tốt, Thomas ạ.”

Chà, phải nói gì bây giờ?

“Tôi biết ông ấy là người tốt,” tôi nói. “Tôi quý ông.” Điều đó là thật.

“Tôi không thật sự biết điều đó cho đến năm ngoái,” cô nói. “Chúng ta
không hay nghĩ cha mẹ mình là người thế nào, phải không? Tốt hay xấu.
Họ có đó thì vẫn có đó thôi.” Cô dừng lại. “Cho tới khi họ không còn nữa.”

Chúng tôi nhìn dòng sông một lúc. “Bố mẹ ông còn sống chứ?”

“Không,” tôi nói. “Bố tôi mất khi tôi mười ba. Đau tim. Mẹ tôi thì qua đời
bốn năm trước.”

“Tôi rất tiếc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.