TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 252

mắt lại trong sự ấm áp của ký ức, “bố tôi đã dạy anh trai tôi và tôi chơi cờ.
Khi chúng tôi lên tám, chín gì đó. Michael chơi tốt, tiếp thu rất nhanh. Tôi
cũng chơi khá, nhưng Michael chơi tốt hơn. Nhưng khi chúng tôi học chơi,
bố tôi thường chơi chấp Hậu. Ông luôn lấy quân đen và luôn đánh không
có Hậu. Khi Michael và tôi chơi tiến bộ hơn, ông cũng không bao giờ lấy
lại quân đó. Vẫn cứ chơi không Hậu, thậm chí khi Michael có thể hạ bố tôi
chỉ sau mười nước. Cho tới khi Michael có thể chơi không có Hậu mà vẫn
thắng. Nhưng bố tôi vẫn cứ tiếp tục, thua hết ván này tới ván khác, và
không một lần nào chơi với đầy đủ quân trên bàn cờ.”

Cô cười to, toàn thân cử động, và những cử động ấy khiến cô phải duỗi
người ra sau, tựa trên hai khuỷu tay.

“Vào sinh nhật thứ năm mươi của bố, Michael tặng ông một con Hậu đen,
đựng trong chiếc hộp nhỏ bằng gỗ. Ông đã khóc. Thật lạ khi thấy bố mình
khóc. Nhưng tôi nghĩ ông đã rất vui được thấy chúng tôi học hỏi, mạnh lên
cứng cáp lên, ông không bao giờ muốn mất đi cái cảm giác đó. Ông muốn
chúng tôi chiến thắng.”

Rồi, đột nhiên, nước mắt ùa ra như một cơn sóng khổng lồ, xô vào cô làm
rung tấm thân mảnh dẻ của cô cho tới lúc cô hầu như không còn thở được.
Tôi nằm xuống, vòng tay quanh cô, siết cô thật chặt để che chắn cho cô
khỏi mọi thứ.

“Sẽ ổn thôi,” tôi nói. “Tất cả mọi thứ rồi sẽ ổn.”

Nhưng tất nhiên chẳng ổn chút nào. Còn xa mới ổn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.